Giữa những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, nàng ta hướng về phía Phong Vân và dường như đang cố hét to, “Nếu ta không chờ hoặc chờ mãi mà không đến thời cơ thì làm thế nào?”
Dù cho có không chờ được thời cơ đến thì bọn họ vẫn phải làm, bọn họ phải lập tức trừ bỏ Thánh Linh Cung.
Phong Vân bị tiếng vỗ tay xung quanh khiến cho màng nhĩ rung động nên không nghe rõ nàng ta đang nói gì. Chẳng qua nàng chỉ vì muốn san phẳng Thánh Linh Cung nên mới đưa ra một chủ ý với Đế quân Thiên Khung mà thôi, những người này làm ầm ĩ cái gì không biết.
Phong Vân lập tức hướng tứ phía vung nhẹ tay lên.
Tiếng vỗ tay vang lên rung trời trong nháy mắt liền ngừng hẳn, mọi người lại đồng loạt ngay ngắn trật tự.
Xoa xoa lỗ tai, Phong Vân nhìn Phượng Vũ Phi với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép và nói, “Chuyện này còn cần ta phải chỉ sao? Nên làm thế nào với kẻ địch trước mắt, đường đường chính chính đánh không xong thì phải âm thầm mà làm, âm thầm làm mà không được thì phải lén lút mà làm. Đối với kẻ địch, bất cứ thủ đoạn nào có thể giải quyết được vấn đề thì dùng thủ đoạn đó, chẳng lẽ cô còn cho rằng thể hiện tâm địa từ bi ra trước mặt bọn họ thì bọn họ sẽ có thể không giết cô chăng?”
Lời này vừa dứt, dân chúng Nam Viên đang yên tĩnh lắng nghe lại ầm ầm cười to, chờ mong kẻ địch buông dao mổ không bằng chờ mong chính mình đạp đất thành Phật.
“Ha ha, ta vừa mới nói nhân hậu có thừa tà vọng không đủ thì lập tức hắn lại nói ra những lời phủ định ngay lời của ta, Hách Liên Phong Vân này thú vị, rất thú vị, thực làm cho người ta không thể không có hứng thú đối với hắn đó.” Ngàn Dạ Cách cười to.