Mục lục
Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Da thịt lại một lần nữa bị nhuộm hồng, đó chính là màu của máu, vậy nhưng lúc này Phong Vân rất cao hứng. Bởi vì nàng biết nàng có thể dựa vào chính mình để áp chế năng lượng kia. Nàng không hoàn toàn chịu sự khống chế của nó.



Cơ thể đầy máu nhưng các cơ mặt của Phong Vân lại hài lòng giãn ra.



“Có gì đáng cao hứng? Đây chỉ là tầng cơ bản nhất. Giờ ta cho ngươi năm ngày, trong vòng năm ngày phải bắt toàn bộ đám người bên trong luyện ngục. Không đánh thắng được bọn họ thì ngươi cứ chết luôn ở đó đi!”



“Vâng!”



Gió lại nổi lên, những cơn gió nhuốm đầy mùi máu tanh đi vào từng giấc mộng.



Năm ngày, năm ngày không ngừng hoạt động, luyện ngục hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái phấn khích, không có đánh theo tốp, không có ai tử vong, chỉ có duy nhất một nữ nhân khiêu chiến với tất cả người trong luyện ngục.



Xương thịt và máu huyết tung bay giữa không gian, chớp sáng và bóng tối cùng nhau giao hòa.



Mỗi lần quỵ xuống, lại mỗi lần đứng lên, mỗi lần trọng thương , lại mỗi lần bôi thuốc, rồi sau đó lại xông đến. Không ai biết được loại sức mạnh nào có thể khiến nữ nhân này bất chấp mạng sống mà lao vào giết chóc như thế. Rõ ràng ai cũng thấy nàng không thể tiếp tục được nữa, vậy mà lát sau nàng lại đứng lên khiêu chiến, cả người rõ ràng đã thương tích đầy mình mà nàng vẫn sừng sững không ngã.



Tất cả đám phạm nhân đều đã bị chấn động. Không ai biết được sau mỗi lần chiến đấu là tấm lưng kia có bao nhiêu vết thương, mất bao nhiêu máu huyết, lại có bao nhiêu kiên trì và tin tưởng đã giúp nàng tiếp tục.



Nàng càng lúc càng mạnh hơn, mỗi lần lại lợi hại hơn.



Một khắc kia khi đứng lên, nàng tuyệt đối sẽ mạnh hơn một chút so với lúc vừa ngã xuống.



Loại sức ép khủng bố ngày càng tăng lên này làm cho tất cả phạm nhân trong luyện ngục đều cảm thấy khiếp sợ, xúc động, và cuối cùng là bội phục.



Kẻ mạnh làm vua, nhưng ai biết để làm kẻ mạnh thì phải trả giá những gì?



“Đúng là không muốn sống nữa rồi!” Li Giang vẫn đứng phía trên của luyện ngục theo dõi tình hình bên dưới lần đầu tiên ném ra một câu không rõ cảm xúc là gì như vậy.



Hơn một tháng nay, suốt hơn một tháng, Phong Vân này rốt cuộc đã tăng lên bao nhiêu cấp bậc rồi, hắn cũng không dám chắc. Không ai lại luyện công thế này, mà hậu quả…



Li Giang nhìn cơ thể in đầy vết thương của Phong Vân rồi lần đầu tiên lắc lắc đầu.



“Nếu bội phục như vậy thì đưa Mộc chi tâm cho cô ấy được không?” Á Phi chắp tay sau lưng nhìn sang Li Giang.



Thứ có thể hoàn toàn loại trừ tận gốc nguồn năng lượng cổ quái trong cơ thể của Phong Vân ngoài Thảo chi hồn của bọn họ còn có Mộc chi tâm của tộc mỹ nhân ngư này.



“Nói hay nhỉ!” Li Giang ngẩng đầu trừng mắt với Á Phi một cái.



“Đánh thắng được bọn thấp kém kia thì ích gì, trong luyện ngục của ta còn có ba đại vương đầu* thực sự, cô ta còn chưa dám đánh bọn họ nữa là.”



(*Đại vương đầu: Thủ lĩnh, kẻ đứng đầu.)



“Cô ấy sẽ đánh bọn họ.” Á Phi khẳng định.



Li Giang nghe nói thế liền không nhịn được bật cười, “Tuy ta thừa nhận năng lực của cô ta tăng lên rất nhanh nhưng thực sự vẫn còn kém xa.”



Năm đó, bọn họ đã phải tốn rất nhiều sức lực mới áp tải được ba đại vương đầu của luyện ngục kia tới đây, hiện giờ Phong Vân còn chưa phải là đối thủ của bọn họ.



Á Phi nghe nói thế liền nháy mắt một cái. Hắn đột nhiên cũng cười, “Chúng ta đánh cược đi! Trong vòng mười ngày, nếu cô ấy đánh thắng được ba người bọn họ thì ngài phải đưa Mộc chi tâm cho cô ấy.”



Li Giang vừa nghe thế liền xoay người sang nhìn Á Phi, “Ngươi sao lại lo cho cô ta như vậy?”



Á Phi không thèm để ý tới ánh mắt của Li Giang, hắn thản nhiên nói, “Cô vợ trăm năm của ta mà, sao không lo cho cô ấy được chứ.”





Li Giang nhất thời như bị sét đánh ngang tai. Á Phi này…



“Sao? Không dám đánh cược à?”



“Á Phi, ngươi không phải khích ta. Có gì mà không dám. Được, trong vòng mười ngày, nếu cô ta đánh bại được ba đại vương đầu thì ta sẽ đưa Mộc chi tâm cho cô ta. Nếu cô ta không đánh thắng được bọn chúng thì ngươi phải đền bù cho mọi tổn thất trong tẩm cung của ta gấp trăm lần.”



Li Giang liếc mắt nhìn sang Á Phi, khóe miệng đọng một tiếng cười lạnh.



Á Phi nghe vậy chỉ cười, “Một lời đã định!”



Sóng biển dập dềnh, dưới lòng biển sâu thăm thẳm kia có u ám, cũng có ấm áp.



Sau năm ngày náo động, tất cả tội phạm trong luyện ngục đều tưởng đã đến lúc Phong Vân sẽ rửa luyện ngục bằng máu thì nàng lại một tia động tĩnh cũng không có.



Sơn động tĩnh lặng không tiếng động và không có bất kỳ tin tức gì, Phong Vân nghỉ chân không ra ngoài. Tất cả mọi người đều đoán già đoán non, ai nấy đều tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng không ai cho rằng Phong Vân sẽ cứ thế từ bỏ, bọn họ đều xác định rõ ràng, sau một hồi im ắng khẳng định là sẽ có bão táp rất lớn.



Một ngày, hai ngày, ba ngày…



Suốt mười ngày sau, sơn động không có một chút động tĩnh.



Ráng chiều xuyên qua làn nước truyền xuống thế giới dưới đáy biển. Mười ngày cũng sắp nhanh chóng trôi qua.



“Hạn mười ngày tới rồi, cô ta co đầu rút cổ không ra, xem ra ta phải vui lòng nhận bồi thường của ngươi rồi.” Trên đỉnh luyện ngục, Li Giang đứng giữa khoảng không chậm rãi mở miệng.



“Thời gian còn chưa hết, ngài sợ cái gì.” Á Phi không chút hoang mang.



“Thời gian còn lại thì làm được cái gì, cô ta định…”



“Tới rồi!”



Li Giang còn chưa nói xong thì Á Phi bỗng nhẹ nhàng cười nói rồi chỉ xuống tầng thấp nhất của luyện ngục.



Dưới luyện ngục, một luồng linh lực màu xanh biếc chậm rãi từ trong sơn động thẩm thấu ra ngoài và bao phủ cả luyện ngục. Vô số cành lá bắt đầu sinh sôi nảy nở trong luồng ánh sáng xanh tươi ấy.



Hoa bắt đầu nở bung ra, cành lá vươn lên xum xuê rậm rạp, có rất nhiều loại hoa xinh tươi rực rỡ. Luyện ngục tràn ngập máu tanh trong khoảnh khắc đã trở thành một thung lũng tươi đẹp.



Đám tội phạm trong luyện ngục trông thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi kinh ngạc trừng to mắt. Đây là loại linh lực gì lại có thể khiến cỏ cây hoa lá rực rỡ nở ra trong luyện ngục lạnh băng này.



Giữa cảnh đẹp tươi tắn đó, Phong Vân nhấc tà áo đỏ rực từ trong sơn động đi ra, khí tức tựa như kiếm rút khỏi vỏ, vô cùng sắc sảo bén nhọn. Bên trái nàng là sư tử Hoàng Kim một thân giáp sắt uy phong lẫm liệt đi theo. Một tháng trước nó chỉ là một tiểu ma thú không chịu nổi một đòn. Bên phải nàng là Tiểu Thực với đóa hoa mười sáu cánh, cả cơ thể diêm dúa đẹp đẽ của nó đang đong đưa theo bước chân của Phong Vân. Linh lực cỏ cây khác thường trên người nó càng phát ra điên cuồng và kết tụ lại khắp tứ phương luyện ngục.



Một người một thú một hoa thản nhiên đứng lại giữa ánh nhìn kinh ngạc của mọi người.



Phong Vân ngẩng đầu nhìn về phía ba phòng giam cao nhất của luyện ngục. Nơi đó có ba người trong hơn tháng nay không hề để ý đến Phong Vân. Ba người này đang chậm rãi đứng lên và mở cánh cửa buồng giam rồi cúi đầu nhìn nàng.



Phong Vân chậm rãi giơ tay lên. Đầu ngón tay của nàng chỉ thẳng về phía tam đại vương giả của luyện ngục.



Nàng thốt lên một câu, vô cùng kiêu ngạo, vô cùng lạnh lùng.



Ngày hôm nay…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK