Á Lê vừa nói xong, trong mắt Phong Vân tràn đầy hy vọng.Khóe miệng Mộc Hoàng khẽ nhếch.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy có một tên ngốc hay ho như thế này, không đợi hắn tính toán lợi dụng tên tiểu tinh linh này thế nào, nó đã hào phóng đề nghị được giúp đỡ.
Thế này thực làm cho người ta xấu hổ, Mộc Hoàng lần đầu tiên cảm thấy như vậy, trong nháy mắt cảm thấy có chút hổ thẹn.
Sau khi hy vọng đủ Phong Vân có chút thâm trầm nhìn Á Lê.
“Mang ta trở về có lẽ đối với bộ tộc tinh linh các ngươi không phải chuyện tốt, có thể khắc chế linh lực này trong người ta chỉ có……”
“Ôi, ngươi không cần nhiều lời, dù sao ta cũng muốn mang ngươi trở về, về phần này lão đại ta sẽ giúp ngưoi.” Á Lê phất tay nói, trực tiếp ngắt lời Phong Vân.
Mục tiêu của hắn là mang Phong Vân về, còn lại hắn mặc kệ.
Nghe lời ấy, Phong Vân quay đầu cùng Mộc Hoàng liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Một khi đã như vậy, nàng bắt buộc phải đi hay sao.
“Như vậy thật tốt, quyết định như vậy đi, đi tìm lão đại của ngươi đi.” Tiểu Hoàng Kim ở sau lưng ba người lên tiếng giải quyết dứt khoát.
Gió khe khẽ thổi làm lay động những bông hoa xinh đẹp trên mặt đất.Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Chỉ có Mộc Nhất đẳng nhân ở bên cạnh nghe vậy khẽ nhíu mày.Mà nhíu mày này lại vừa vặn bị Phong Vân quay đầu nhìn thấy, Phong Vân hạ mi mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia nghi ngại.
Ban đêm, mê ly mà xinh đẹp.Tại cánh đồng hoang vu ở ngoại ô.
Phong Vân kéo Á Lê cùng Tiểu Hoàng Kim đi nấu một vài món ăn thôn quê, lưu lại Mộc Hoàng cùng Mộc nhất đẳng nhân nghỉ ngơi.
“Đế quân, chúng ta không thể ở lại đây lâu, Nam Viên còn có nhiều chuyện quan trọng chờ đế quân giải quyết, chúng ta phải nhanh chóng trở về.” Trong bóng đêm,Mộc Nhất nhíu mi nhìn Mộc Hoàng ,nói.
Bọn họ đã rời Nam Viên một thời gian dài, đến lúc phải quay về rồi.