Vị sư bá lập tức chối bay, “Cũng chẳng phải ngươi thắng ta, dựa vào cái gì mà đòi tiền cược?”
Sư phụ Diêm La nghe thấy vậy cũng không quay lại mà túm lấy Phong Vân đang đứng phía sau. Ông ta ngẩng đầu liếc nàng một cái rồi khiêu khích nhìn sư huynh của mình, “Lão bà của đồ đệ nhà ta hạ cũng chính là ta hạ.”
Lời này vừa dứt, vị sư bá lập tức im lặng.
Đúng là người một nhà!
“Mộc Hoàng, vợ ngươi không tốt! Bất công!” Sư bá buồn rười rượi và bất mãn nhìn Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng nhẹ nhàng thản nhiên trả lời, “Con chưa từng nghe nói vợ đồ đệ không lấy lòng sư phụ mà lại đi lấy lòng sư bá bao giờ.”
Chanh chua, quá chanh chua!
“Ha ha ha…” Sư phụ Diêm La vừa nghe xong thì nhất thời đắc ý ngẩng đầu cười ha hả, một tràng cười chứa đầy sự kiêu ngạo.
“Được, coi như hôm nay ta không gặp may!” Sư bá không nói gì nữa. Gặp đúng lúc đồ đệ mang vợ lên bái kiến sư phụ, vị sư bá như ông đương nhiên phải chịu thiệt thòi rồi.
“Đưa bạc ra đây, nhanh lên, nhanh lên!”
“Ta không thiếu của ngươi đâu, hoảng cái gì…”
Phong Vân cúi đầu, nàng thoáng nhìn hai người đang lải nhải trước mặt rồi ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng cũng nhìn về phía Phong Vân, trên môi nở ra nụ cười. Sư phụ sư bá của hắn là loại người nào chứ? Hai người chỉ liếc mắt một cái cũng phát hiện Phong Vân là nữ nhân. Nếu hắn cưới nam nhân thì sư phụ có lẽ sẽ ca cho hắn một bài rồi, nhưng vì người hắn cưới là một nữ nhân cải trang nam nhân nên sư phụ mới không để ý đến hắn nữa. Thực ra hắn cũng muốn mang Phong Vân tới đây một chuyến, vừa để lấy lòng sư phụ, cũng để sư phụ gặp mặt Phong Vân. Có được sự đồng ý của núi Vô Kê rồi thì ở Nam Viên có người muốn phản đối cũng phải cút xéo sang một bên thôi.