Màn đêm chậm rãi buông xuống, tiệc rượu vẫn ồn ào như trước, mà ở góc cung điện phía xa xa được bao phủ trong bóng đêm lại càng có vẻ tĩnh lặng.
Tại một góc thiên cung vắng vẻ, bên trong một lương đình nho nhỏ…
Phong Vân chậm rãi tiến từng bước về phía lương đình nhỏ nhắn kia, Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo đang đứng bên trong, hai tay chắp sau lưng ngắm nhìn cảnh núi xa trăng sáng.
“Đến đây!” Giữa tiếng bước chân đang vang lên không hề che giấu, Phượng Vũ Náo xoay người mỉm cười nhìn Phong Vân đang đi tới.
“Đế quân đã yêu cầu, ta sao có thể không tới.” Phong Vân nở nụ cười nhàn nhạt rồi tùy ý ngồi lên một chiếc ghế đá bên trong lương đình, trên mặt vẫn dày đặc vẻ tà khí và lạnh như băng.
Phượng Vũ Náo thấy vậy cũng ngồi xuống, vẻ mặt vẫn nhu hòa như trước và còn mang theo một chút vui sướng, “Ta chưa từng nghĩ rằng Thiên Khung ta lại có một nhân tài nổi tiếng như vậy…”
“… Bảo sao mà hôm nay ta rất cao hứng.”
Phong Vân đang ngắm nghía chiếc áo lông cáo, khi nghe hắn nói thế, nàng liền ngẩng đầu lên nhìn Phượng Vũ Náo, “Đế quân có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo.”
Nghe Phong Vân thẳng thắn nói ra lời này, vẻ hưng phấn trên mặt Phượng Vũ Náo trở nên ảm đạm đi vài phần, có điều sự ảm đạm cũng chỉ lướt qua trong giây lát. Hắn cười cười, “Phong Vân, ngươi là người của Đế hoàng quốc Thiên Khung ta, cần gì phải tỏ ra xa lạ với bản quân như thế? Tuy ta quen biết ngươi sau Mộc Hoàng nhưng dù sao cũng không phải là người ngoại tộc.”
Phong Vân nghe Phượng Vũ Náo nói thế liền biết hết thảy mọi chuyện của nàng đều đã bị Phượng Vũ Náo điều tra ra. Có điều chuyện này cũng chẳng có gì ghê gớm, nàng vốn là người của Đế hoàng quốc Thiên Khung, lại từng gây ra chuyện động trời với Thánh Linh Cung như thế, Phượng Vũ Náo nếu không điều tra ra được thì ngược lại mới tài. Nghe Phượng Vũ Náo nói xong, Phong Vân lại lạnh lùng mỉm cười đầy tà khí nhìn hắn, “Đế quân, ngài cho rằng lấy người trong gia tộc của mẫu thân ta ra uy hiếp ta thì ta sẽ nhiệt tình sao?”
Lời này vừa nói ra, Phượng Vũ Náo lập tức đứng lên, trên mặt hiện lên sự tức giận.
“Phong Vân, Phượng Vũ Náo ta đường đường là đế quân của một quốc gia, ngươi còn chưa đáng để ta phải sử dụng thủ đoạn như thế, ta nói tới người của Hạ gia chẳng qua chỉ là muốn nói chuyện với ngươi mà thôi. Nếu Phong Vân nhà ngươi lại cho rằng như vậy thì bản quân ta đã nhìn lầm ngươi rồi.” Đế quân Thiên Khung trông rất đẹp đẽ, người lại ôn nhu, bình thường thì thoạt nhìn hắn không giống với một vị đế quân của một đế hoàng quốc cho lắm. Thế nhưng lúc này, khi tức giận, khí thế đế vương từ trong xương tủy liền toát ra ngoài, trông hắn lại vô cùng mạnh mẽ và vạn phần cao ngạo, giữa khí thế cao quý còn pha lẫn cả vẻ xem thường. Có thể nói, bảo hắn ngấm ngầm hại người thì thà hắn không thèm nhìn mặt người đó còn hơn.
Phong Vân thấy vậy thì gương mặt trầm hẳn xuống. Nàng chậm rãi gỡ bỏ một chút vẻ băng lạnh trên mặt rồi chắp tay hướng về phía Phượng Vũ Náo đang giận tím mặt, “Là do Phong Vân lòng dạ hẹp hòi.”
Một cái chắp tay, một lời “Lòng dạ hẹp hòi” làm cho Phượng Vũ Náo nhất thời muốn giận cũng không được mà muốn cười cũng chẳng xong.
Phong Vân này quả thực mới hơn chục tuổi đầu thôi.
Phượng Vũ Náo lập tức lắc lắc đầu rồi ngồi xuống nhìn Phong Vân. Hồi lâu hắn mới thở dài một tiếng rồi chậm rãi nói, “Phong Vân, ta cũng không muốn nói dối ngươi. Nếu ngươi là người của Đế hoàng quốc Thiên Khung ta, lại đã từng gây chuyện với Thánh Linh Cung, mối bất hòa giữa Đế quân ta và Thánh Linh Cung ngươi chắc chắn biết rõ hơn người ngoài.”