Lưỡi đao xoèn xoẹt hướng về phía Phong Vân.
“Vân Vân, mau nghĩ cách cứu mạng đi!” Tiểu Thực kêu lên kinh hãi.
“Đều tại ngươi ngu ngốc cả đấy!” Sư tử Hoàng Kim giận dữ trừng mắt với Tiểu Thực.
Không để ý tới những lời truyền âm của hai tên ăn hại kia, Phong Vân quay phắt đầu lại nhìn gã mỹ nhân ngư đang cáu kỉnh rồi lắp bắp phát ra những tiếng nặng nề như sắp bị đông lạnh đến nơi, “Chúng ta là bằng hữu của bộ tộc tinh linh.”
Tộc tinh linh? Đám hải tộc đang túm lấy bọn họ lập tức dừng bước.
“Tinh tinh lại làm bằng hữu với ngươi sao?” Thế tử mỹ nhân ngư nghe nàng nói thế thì vẻ mặt tỏ ý khinh thường.
“Sao lại không thể? Tộc tinh linh còn đem cả bảo vật trấn tộc của bọn họ cho Vân Vân nhà chúng ta nữa đấy!” Tiểu Thực lập tức gào lên.
“Bọn họ còn dự định làm lễ thành thân cho Phong Vân của chúng ta với Á Phi nữa, cô ấy sắp thành người của bộ tộc tinh linh rồi.” Sư tử Hoàng Kim cũng gào lên theo. Nó cảm thấy Thế tử mỹ nhân ngư này quả thực rất nguy hiểm, tên này thực sự muốn băm bọn họ ra rồi, vì vậy phải đem phơi bày thân phận cao quý của bọn họ thì may ra mới xong. Lúc ở tộc người lùn, bọn Á Lê cũng đã nói quan hệ giữa bọn họ và tộc mỹ nhân ngư cũng không tồi mà.
“Thế tử, ngài xem thế nào?” Nghe xong những lời này, đám hải tộc hình người đứng xung quanh mỹ nhân ngư có chút do dự nhìn Thế tử của bọn họ. Tộc tinh tinh và bọn họ đúng là có quan hệ khá tốt, nếu đây là một người bình thường thì không nói làm gì, nhưng qua những lời vừa rồi thì người này có vẻ có quan hệ rất mật thiết với bộ tộc tinh linh, ngay cả bảo vật trấn tộc cũng đem cho cô ta, vậy thì không biết bọn họ có nên…
Thế tử mỹ nhân ngư xếch đôi mắt hẹp dài nhìn lướt qua Phong Vân, bên trong vẻ ấm áp lại có cái lạnh lùng. Tiếp đó, hắn tiến lên rồi vỗ một cái lên đầu nàng.