-“Nói hưu nói vượn.” Đứng ở phía trước Phong Vân Mộc Hoàng nghe vậy, lập tức phản bác câu nói của Phong Vân.
Pho tượng này không chút sứt mẻ đứng sừng sững ở trong này, tuy rằng giống như đúc, nhưng nếu quan sát kĩ một chút sẽ nhìn ra nó là một vật thể sống.Hắn cũng chưa nhìn ra , Phong Vân chỉ là một cái đại linh sư cấp bậc nho nhỏ lại có thể nhìn ra.Quả thực hồ nháo.
Phong Vân bị Mộc Hoàng rống lên,lại tập trung nhìn vào.
Hoàng kim sư tử kia chính là pho tượng sư tử, ánh mắt ở nơi đó, có cái gì đó mang theo sát khí.Chẳng lẽ đó không chỉ là một pho tượng được điêu khắc ?
Phong Vân thấy thật đáng kinh ngạc .
-“Ta sẽ không nhìn lầm.” Kinh ngạc qua đi, Phong Vân trấn định nói với Mộc Hoàng .
Cho dù cấp bậc của nàng có thấp, nhưng là tuyệt đối nàng không nhìn lầm.
Mộc Hoàng quay đầu, thấy Phong Vân thận trọng trong lời nói, mày gắt gao nhăn lại, theo bản năng lui từng bước, đứng ở bên cạnh Phong Vân, trầm giọng nói:“Cẩn thận một chút.”
Nơi này ở phía trước quan tạp được bố trí với rất nhiều kiểu đối kháng cao cấp khác nhau, nơi này chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Vừa rồi bị hoàng kim sư tử khí thế sở đoạt, thất thần .Hiện tại Phong Vân nhắc tới mới tỉnh, nháy mắt nhớ tới, nơi này khẳng định không đơn giản.