Hắn… rõ ràng cái người vô cùng mạnh mẽ này đang sợ hãi, hắn sợ nàng…
Phong Vân cảm nhận được tâm tình của Mộc Hoàng, nàng chậm rãi vươn tay ra sau lưng ôm lấy hắn rồi ngửa đầu mạnh mẽ đáp lại nụ hôn.
Cút con mẹ nó cả đám người kia đi! Cút hết mọi thế thường đạo lý đi! Cút cả cái đại hội giao lưu hỗn loạn bát nháo này đi! Nàng lo ngại bọn họ làm gì, nàng chỉ biết nàng không thể gây tổn thương cho người trước mặt này, nàng lại càng không mong muốn hắn bị tổn thương.
Nụ hôn điên cuồng mãnh liệt diễn ra trước mắt mấy chục vạn người làm cho đám đông càng thêm hóa đá.
Gió thổi quá ngọn cây, mặt đất cũng trở nên run rẩy…
“Khụ khụ…” Ngay giữa không gian tĩnh lặng quỷ dị này, tiếng ho nhẹ của Ma Ha Cách cũng vang vọng khắp tứ phương. Trong nháy mắt, không ít người đã lấy lại được tinh thần. Những người vừa hoàn hồn lại nhìn chằm chằm về phía Mộc Hoàng và Phong Vân trước mắt, chuyện này…
“Ta không nhìn nhầm đấy chứ?” Mộ Dung Tỉnh nheo nheo hai mắt.
“Ta chỉ hy vọng huynh nhìn nhầm thôi.” Phong Ma Thiên đứng bên cạnh chớp chớp mắt mấy cái, không phải ảo giác rồi…
“Ông trời ơi, thế này là thế nào?” Đại tướng quân Lãnh Đồng vốn mặt sắt lạnh lùng giờ cũng muốn khóc.
Thế này là thế nào đây hả trời?
“…”
Trong một thời gian ngắn, sự yên tĩnh đã bắt đầu sôi lên sùng sục. Cả đấu trường thể thao lúc này giống y như một cái bếp lò, âm thanh ong ong vang lên tứ phía.