Mục lục
Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này vừa nói ra, Phong Vân đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.Một cảm giác thả lỏng rất nhanh lan tràn khắp toàn thân.



Thanh Huyền không giết người nhà của nàng, không có.



“Ta còn tưởng ngươi còn cần thêm thời gian nữa mới nghĩ đến.” Sau khi thả lỏng người,Phong Vân đột nhiên nghe thấy thanh âm lãnh khốc của Mộc Hoàng vang lên bên tai .



Phong Vân nghe vậy lập tức xoay người, trừng mắt lườm Mộc Hoàng :“Sao ngươi lại biết.”



Mộc Hoàng nhìn thoáng qua Phong Vân , thản nhiên phun ra hai chữ:“Hậu Tam.”



Hậu Tam, Phong Vân ánh mắt rất nhanh chuyển động.



Đúng rồi, đúng rồi, Hậu Tam đúng là đã nói là bọn họ bị đuổi đi, hơn nữa còn phát cho rất nhiều tiền.



Bọn họ là hạ nhân cả đời trong phủ, bình thường sẽ không bị đuổi đi .Hơn nữa còn trả cho nhiều tiền, thật chưa nghe ai nói qua có nhà nào đuổi hạ nhân đi lại đối đãi như thế .Phải chăng là đã biết hết chuyện gì sẽ xảy ra nên đã tính toán kế sách cùng chuẩn bị.



Đáng chết, đáng chết, lúc ấy cả tâm tư nàng đều chú ý đến việc không thấy ai đi ra từ đống đổ nát nên không hề chú ý đến lời nói của Hậu Tam. Đây chính là dụng ý người trong phủ muốn truyền lại tin tức cho nàng, bọn họ hoàn toàn không có việc gì .



“Ta ngu quá .” Phong Vân ngửa đầu nhìn trời , thở ra một hơi, nhưng trong lòng vì trút được gánh nặng nên trên mặt tràn ngập tia vui sướng điên cuồng.



Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.



“Ngươi bị tình cảm làm cho rối loạn.” Hoàng kim sư tử nhìn Phong Vân.



“Phá tan phá nát rồi phát hiện ra , không tệ chút nào.” Mộc Hoàng vẫn lạnh lùng khốc khốc như trước .



Phong Vân lúc này tâm tình tốt, ngoắc gọi tiểu thực bay về chỗ mình, nhìn phế tích trước mặt , nhíu nhíu máy, đột nhiên lé mắt nhìn Mộc Hoàng:“Ngươi có cừu oán với bọn họ sao ?”



Mộc Hoàng hiển nhiên đã sớm đoán ra thế mà không nói cho nàng biết, chả nhẽ là muốn mượn tay nàng diệt gọn phân đàn này sao?



“Nhìn không quen mắt.” Mộc Hoàng thật thà trả lời trực tiếp.



Vì thế nên khi nhìn thấy Phong Vân nổi điên hủy hoại nơi này, hắn một chút ý kiến đều không có.



Phong Vân không còn biết nói gì.



Bất quá Thanh Huyền vốn cũng chẳng phải người hiền lành gì, nếu không phải do người nhà nàng đã tuỳ thời rời đi sớm thì lúc này chỉ sợ đã chết thật sự. Chỗ này bị nàng phá hoại, cũng không oan uổng tí nào.



“Đi, ta đi hỏi tin tức mọi người.” Trong lòng tuy rằng thả lỏng không ít, nhưng vẫn không nhìn thấy mọi người nên trong lòng vẫn cảm thấy không an ổn, Phong Vân lập tức quyết định thật nhanh.



Mộc Hoàng cùng hoàng kim sư tử cũng không nhiều lời, lúc này Phong Vân vẫn còn đang lo lắng, bọn họ cũng chẳng vui vẻ gì.



Ngay sau đó, hai người một thú bỏ lại đống tàn phế , hỗn đỗn phía dưới , bay lên bầu trời.



Bầu trời sau trận đánh kinh hoàng kia đã trở lại vẻ kiều diễm xinh đẹp, thời tiết ấm áp , thoải mái vô cùng.



Trong phòng hiệu trưởng của học viện Lai Nhân .



Hiệu trưởng Mạc Nhan nhìn Phong Vân đang đứng trước mắt , nửa ngày sau mới lắc đầu nói:“Linh Hoàng, Linh Hoàng, làm như thế nào luyện thành vậy? Làm cho người ta thật không thể tin nổi .”



Chỉ có hai tháng không gặp thế mà Phong Vân đã từ cấp bậc đại linh sư trực tiếp tới thăng tới cảnh giới Linh Hoàng .



Điều này quả thực làm cho người ta tưởng cũng không dám tưởng.



Lúc trước khi nghe tin tức truyền đến, Linh Hoàng Hách Liên Phong Vân hủy đi thành Phượng Hoàng cùng phân đàn Thánh Linh cung , hắn vẫn còn không dám tin tưởng, hiện tại……



“Hiệu trưởng, ngài biết quốc chủ Á Sắt công quốc cùng gia tộc Hách Liên ở nơi nào đúng không ?” Phong Vân ngồi ở đối diện Mạc Nhan , khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.



Có thể thông tri tin tức về thành Phượng Hoàng cho người nhà của nàng thì chỉ có thể là người quen ở Lai Nhân này thôi.



“Ngươi thật đúng là thông minh.” Mạc Nhan thấy Phong Vân không ngừng truy vấn, lập tức kiềm chế tâm tình khiếp sợ lại , hướng Phong Vân thở dài một hơi.



Sau đó chậm rãi nói:“Phong Vũ mặt mũi rất lớn.”



Lời này vừa nói ra, Phong Vân lập tức hiểu ra ““Là bọn người Lâm Quỳnh giúp đỡ phải không ?”



Mạc Nhan hiệu trưởng gật gật đầu:“Là Lâm Quỳnh tìm đến ta, muốn ta âm thầm truyền tin tức, trước tiên thông báo cho quốc chủ Á Sắt một tiếng.Ngươi nha, lá gan quá lớn.”



Ngày đó mấy người Lâm Quỳnh , Dương Vụ , Phong Dương tạo ra hỗn loạn làm cho Phong Vân rời đi rồi, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK