-“Không phải.” Nhưng mà Phong Vân lời nói tưởng nắm chắc vừa thốt lên xong, nương của nàng liền trực tiếp nàng hoàn toàn phủ nhận.
-“Không phải?” Phong Vân kinh ngạc :“Kia còn có ai có thể thành thân?”
Mấy người trong phủ cho dù là cháu gái có thể xuất giá, nhưng mấy đứa kia tuổi cũng còn quá nhỏ đi.
-“Con cháu của Vương công phủ thành thân đầu tiên, như thế nào thì cháu đích tôn mới có tư cách.” Trung niên mỹ phụ nhìn Phong Vân, thanh âm thực ôn hòa.
Bất quá ngữ điệu ôn hòa kia lại giống như một đạo kinh lôi đánh vào đỉnh đầu của Phong Vân.
-“Cháu đích tôn t? Nương thật là biết vui đùa nha , muốn ta thành thân?” Phong Vân kinh ngạc , không dám tin nhìn nương của nàng , tay lại chỉ vào chính mình như muốn xác nhận lại cho rõ hơn.Nàng vốn là nữ nhi , cái sự tình này cho dù cha nàng cũng không biết, trong phủ những người khác cũng không một ai biết biết, nhưng là nương của nàng biết a.
Nàng như thế nào thành thân? Nàng lấy một nữ nhân về làm cái gì?
Trung niên mỹ phụ nhìn Phong Vân vẻ mặt đang kinh ngạc,bà mỉm cười trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó nhìn Phong Vân nói:“Vân Nhi, ngươi có biết ngươi sinh ra đã muốn chậm hơn Phong Thừa hai năm, nếu là bị hắn giành thành thân trước, có con, vương công phủ này ……”
Nói cũng không có nói hết, mập mờ nhưng Phong Vân tự hiểu cái ý tứ kia , ở trong phủ sinh hoạt mười sáu năm như Phong Vân, như thế nào còn có thể không rõ.Này Hách Liên đại vương công tước vị, chỉ có thể là con trai kế thừa.Hiện tại tam huynh đệ cha nàng, đã muốn tranh đấu gay gắt thiệt nhiều năm, cho nên việc nàng là con trai giả là lợi thế tốt nhất. Mà hiện tại, lợi thế này nếu kéo theo đến đời chắt thì lợi thế này mới thêm vững chắc.
Phong Vân dùng tay nhu nhu mi tâm:“Lão nương, ngươi không biết là ngươi đang giảng thần thoại sao?”
Năm đó khi nàng được sinh ra là vì nương của nàng bức thiết cần một cái con, cho nên nàng cũng phải giả trai , chính là mười sáu năm rồi a .
Mà hiện tại, nếu nàng không thành thân trước thì tình thế thật là khó giải quyết…
Nương nghe thấy lời Phong Vân nói ,thật sâu thở dài, đi xuống đến bên Phong Vân, ôm lấy đầu nàng áy náy nói:
“Nương biết là nương ích kỷ, ủy khuất Vân Nhi nhiều năm như vậy, bây giờ còn bắt Vân Nhi làm như vậy, thật sự là nương hơi quá đáng.Chính là, Vân Nhi, chạy tới bước này rồi , chúng ta đã muốn lui không được .”