Phượng Vũ Náo nghe Ngàn Dạ Cách nói thế thì vẻ tươi cười trên mặt cũng không hề giảm. Hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn Ngàn Dạ Cách và Mộc Hoàng đang trầm mặc rồi cười nói, “Ta chỉ có một muội muội nên đương nhiên muốn cho nàng những thứ tốt nhất. Nếu phải lấy Càn Khôn Thiên Hợp Tháp để giúp nàng lựa chọn được hôn phu tốt thì dùng một chút cũng không đáng gì.”
Ngàn Dạ Cách nghe nói thế liền liếc mắt nhàn nhạt nhìn Mộc Hoàng một cái rồi cười cười gật đầu.
Mộc Hoàng thì vẫn trầm mặc không nói gì. Thực không ngờ, thực không ngờ Phượng Vũ Náo lại đem cả bảo vật trấn quốc tới đây để giúp Phượng Vũ Phi lựa chọn hôn phu. Xem ra mọi việc đúng như lời Phong Vân đã nói, đám người Phượng Vũ Náo này vốn tới đây là vì hắn, bọn họ đương nhiên có cách để hắn không ra tay không được. Hôm nay vừa nhìn vật này thì quả nhiên như vậy. Phượng Vũ Phi đã nói ai có thể vượt qua được hai tầng của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp thì sẽ là người chiến thắng. Trong đám tài năng Nam Viên được tuyển chọn kia, ngoại trừ hắn đích thân ra tay thì chỉ sợ không có một ai có thể thắng được trận này. Hắn mà thắng thì phải cưới Đế nữ rồi. Còn nếu hắn không xuống đó thì có thể nói Nam Viên này không có người tài giỏi. Kết cục thế nào hắn cũng không muốn.
Trên mặt Mộc Hoàng không có bất cứ biểu hiện gì nhưng trong lòng lại đang vô cùng dao động. Xem ra hiện giờ Phượng Vũ Náo và Phượng Vũ Phi đều đã đặt mục tiêu lên người Phong Vân, bọn họ có thể đã xác định mức độ thi đấu theo cấp bậc trên người Phong Vân.
Ánh mắt Mộc Hoàng trở nên thâm trầm, hắn quả thực không biết lúc này nên cảm tạ Phong Vân đã đến quấy rối và giúp đỡ hắn một phen hay là giận nàng đến quấy rối đến mức suýt chút nữa thì đưa cả bản thân mình ra mà đền.
Gió thu tung bay, Càn Khôn Thiên Hợp Tháp tỏa hào quang ra bốn phía.