“Tâm địa thật gian xảo!” Á Lê hiểu ra liền im lặng nhìn Phong Vân một cái.
“Đó là vì ngươi vốn không có đầu óc.” Hỏa Phượng đứng một bên liền cười nói.
“Nhưng mà, việc này thì có liên quan gì đến bữa tiệc của Mộc Hoàng?” Nghĩ ngợi hồi lâu mà Á Lê vẫn không hiểu chuyện này có quan hệ gì với Mộc Hoàng.
Lời nói vừa dứt, Á Phi đang đi đằng trước liền quay đầu đưa mắt nhìn Á Lê một cái. Đôi mắt lộ vẻ trầm tư, hắn thản nhiên hỏi, “Vì lý do gì mà ngươi lại là đệ đệ của ta nhỉ?”
Một câu này nhất thời làm cho Phong Vân và các tinh linh khác đều nở nụ cười, còn Á Lê thì sắc mặt đen lại.
“Ha ha…” Phong Dương tốt bụng vừa cười vừa giải thích, “Theo ngươi, thứ gì là thứ tốt nhất?”
Á Lê nghe hỏi thế liền xòe tay ra đếm, “Heo quay, vịt nướng, …” Hắn còn chưa nói xong những thứ mình thích nhất thì Hỏa Phượng đứng bên cạnh đã giơ chân đạp một cước. Á Lê lập tức bắn ra ngoài.
“Thực làm mất mặt người tinh linh chúng ta!” Diệp Lan là người có vẻ đẹp khỏe khoắn nhất trong đám tinh linh liền đen mặt lại rồi bỏ của chạy lấy người.
Lâm Quỳnh thấy thế thì nhất thời cười to, “Thứ không có được mới là thứ tốt nhất.”
Phong Dương mỉm cười nhìn Á Lê rồi tiếp lời, “Hắn mời thì chúng ta phải đi luôn sao? Nếu vậy thì thực mất mặt, giống như chúng ta chỉ trông cậy được vào hắn vậy. Muốn câu được cá thì phải từ từ chậm rãi mà câu, hương vị phải từ từ thêm vào cho đủ, nếu không mọi chuyện sẽ trở thành trò cười mất. Muốn cho hắn biết Phong Vân của chúng ta có năng lực và có bản lĩnh thì càng phải làm cho hắn biết quyết định lần này của hắn thực sự đã khiến Phong Vân tức giận, nếu hắn không chịu khó nghiền ngẫm suy nghĩ mà một lòng một dạ đối tốt với Phong Vân thì Phong Vân của chúng ta đây sẽ có thể leo tường* bất cứ lúc nào, hơn nữa còn xơi cả nữ lẫn nam.”
(*Leo tường: Ngoại tình.)
Một lời nói ra khiến đám người đồng loạt cười ha hả, ngay cả Phong Vân cũng phải nở nụ cười, Phong Dương này thực biết nói chuyện.
Á Lê đang từ xa bò lại đã hiểu được mọi chuyện, hắn kêu to giữa tiếng cười ồn ã, “Đây chính là lạt mềm buộc chặt.”