Bởi vì bọn chúng cũng đã cảm nhận được.
Không khí xung quanh đáy biển ôn nhã xinh đẹp hòa ái bắt đầu thay đổi, trở nên lạnh lẽo âm u, trở nên hung ác, trở nên đằng đằng sát khí. Mà nguồn gốc của những biến hóa này lại ở ngay phía trước, ngay nơi bọn họ đang tiến vào.
“Các bạn bè loài người của bộ tộc tinh linh, chúng ta đã tới luyện ngục rồi.” Tên hải tộc vốn vẫn không lên tiếng suốt dọc đường đi bỗng dừng bước và quay đầu nở một nụ cười u tối với Phong Vân.
Phong Vân nhất thời rùng mình một cái, nàng cúi đầu nhìn về phía trước mặt bọn họ.
Dưới đó là một khe hở tối đen sâu không thấy đáy, nhìn không thấy bờ, không có ánh sáng, không có thứ gì, không có vật nào sinh sống, chỉ có sát khí, chỉ có sát khí âm trầm mà hung tợn từ dưới miệng rãnh rộng ngoác bốc lên. Sát khí tanh tưởi mà rét lạnh nhuộm đẫm cả một vùng đáy biển.
“Đùa gì thế này?” Tiểu Thực vô cùng kinh sợ.
“Hy vọng các ngươi có thể chịu đựng được!” Mỉm cười, tên hải tộc trông có vẻ dễ coi lại nhìn Phong Vân, sư tử Hoàng Kim và Tiểu Thực rồi lần thứ hai mỉm cười.
Tiếp đó, hắn tao nhã vung tay lên.
Khối băng khổng lồ chứa bọn Phong Vân lập tức bay lên và xẹt giữa không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, tiếp đó, nó rơi thẳng vào sâu trong khe biển rộng mênh mông. Chớp mắt một cái, khối cầu đã không còn tung tích, đã biến mất trong bóng tối mờ mịt.