Người phụ trách chinh chiến của Nam Viên là Đại tướng quân Lãnh Đồng cơ hồ mừng muốn phát điên.
Lãnh Đồng vừa nói dứt lời, tất cả mọi người mới tìm lại được phản ứng. Trong lúc nhất thời, tất cả dân chúng Nam Viên ngồi ở các tầng khán đài đều nhất tề đứng dậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phong Vân. Cho dù chỉ là người dân bình thường ở Nam Viên cũng hiểu được không ít, một đám dán đôi mắt căng thẳng nhìn về phía Phong Vân.
Ngay cả Phượng Vũ Phi vẫn tỏ vẻ cao ngạo trên võ đài lúc này cũng nhịn không được nhìn về phía Phong Vân, khóe miệng khẽ nhúc nhích, cái này nếu giao cho Thiên Khung bọn họ…
Trên đài cao, Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo lại đưa mắt liếc nhau lần thứ hai, người nào cũng thấy trong mắt đối phương có sự thận trọng e dè.
Còn Mộc Hoàng thì trong nháy mắt sắc mặt hết đen thui lại xanh mét, đen là vì Phong Vân quả thực đến đây để tranh đoạt chứ không phải để chà đạp hắn, xanh là vì người này hóa ra lại có bản lĩnh như vậy, vì sao mà hắn chưa bao giờ được biết chuyện này.
Người không biết thì nói hồng y đại pháo này quả là thần kỳ đối với người dân của đại lục Ảo Ảnh, nhưng đối với Phong Vân thì quả thực nó chỉ là món đồ chơi nho nhỏ mà thôi, nhớ lại năm đó nàng lăn lộn trong giới hắc đạo và đã buôn bán súng ống đạn dược với nước Mỹ không biết bao nhiêu lần. Mấy thứ súng ống đạn dược này nàng biết rất rõ ràng. Tên lửa đạn đạo, hàng không mẫu hạm* nàng không làm được nhưng với hồng y đại pháo đơn giản đến không thể đơn giản hơn thì nàng chẳng gặp bất cứ vấn đề gì. Dù sao nàng cũng chỉ đưa ra ý tưởng thiết kế, còn bắt tay vào làm thì đã có đám tinh linh giúp đỡ nàng.
(*Hàng không mẫu hạm: Tàu sân bay.)