Những đóa hoa tỏa hương thơm ngát lại sáng lạn rực rỡ.Cây cối cao lớn , những đóa hoa kiều diễm với muôn ngàn màu sắc, núi đá sừng sững, xa xa vang lên tiếng nước chảy rầm rì, không khí tươi mát làm cho người ta vô cùng vui vẻ thoải mái.Mới vừa nãy còn là sa mạc mịt mờ, so với cảnh vật nơi này thật sự là chênh lệch quá lớn.
“Á Lê ngươi còn tìm được đường trở về sao?” Ngay khi đám người Phong Vân còn sững sờ kinh ngạc, mấy tên tinh linh phía trên bay lướt qua Á Lê.
“Đúng là kì diệu,chúng ta còn nói khi nào phải phái ngươi đi tìm ngươi trở về.” Tinh linh tóc lam cho Á Lê một quyền.
“Tinh linh vĩ đại như ta làm sao không tìm được đường trở về cơ chứ.” Á Lê cao ngạo cực khinh bỉ tinh linh chung quanh .
“Ọe… Thật là buồn nôn quá đi mất.” Vừa nghe hắn nói, mấy đại tinh linh đã bưng miệng giả vờ nôn.
Tinh linh tóc đỏ như lửa vòng hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm bộ dạng như xác ướp của Á Lê, khinh bỉ nói:“Trông bộ dạng ngươi như vậy thật làm cho tộc tinh linh chúng ta mất mặt. còn dám nói vĩ đại cái gì chứ.Hừ, lần này ngươi một mình đi ra ngoài tộc, theo quy định của tộc, ngươi phải đi bảo vệ vách tường ngăn cách ba ngàn năm.”
“Tiểu Á Lê thật đáng thương, ha ha……” Mấy tiểu tinh linh đồng loạt bật cười
Á Lê nghe xong hai mắt mở lớn,lập tức bổ nhào đến chỗ Á Phi bên cạnh, không để ý tới mọi người xung quanh, ôm chầm lấy Á Phi:“Lão đại, ta đã trở về.”
Á Phi thu hồi ánh mắt đang chăm chú quan sát Phong Vân lại, liếc mắt đánh giá Á Lê một cái, nhíu mày thản nhiên nói:“Ta biết, chào mừng ngươi trở về.”
Nếu không phải hắn vừa vặn đi thị sát đến đây, nghe tiếng Á Lê kêu gào ở ngoài kết giới, hắn có thể trở về được sao.Mấy tiểu tinh linh xung quanh đều bật cười ha hả.Tìm về đến nhà rồi mà còn không biết chắc chỉ có Á Lê.