Mục lục
Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bên có hắn, nơi đó tràn ngập sát khí cùng chết chóc.Một bên không có hắn, nơi đó yên ổn và thanh tĩnh.



Phong Vân lúc này không ngừng nhìn về con đường bên trái, chính là con đường có hắn.



Nhưng nàng lại bước về phía con đường không có hắn.Mộc Hoàng vô cùng kinh ngạc nhưng nhanh chóng hiểu được.Đây là sự lựa chọn ở sâu trong tâm trí Phong Vân.



Đây là sự lựa chọn của nàng, nàng lựa chọn con đường không có hắn, lựa chọn con đường có cuộc sống bình yên.Hắn không dám tin, Mộc Hoàng cúi đầu nhìn những hình ảnh trong lòng Phong Vân , khuôn mặt đầy bão táp dữ tợn tiến về phía trước.



Phong Vân không chọn hắn, không lựa chọn con đường có hắn.Nàng lựa chọn cuộc sống bình yên, lựa chọn một điều khác.



Cánh tay hắn đang gắt gao ôm Phong Vân vô thức buông ra, Phong Vân không lựa chọn hắn, hắn ở trong lòng nàng vẫn không bằng cuộc sống bình yên nàng muốn.Tuy rằng hắn biết cái Phong Vân muốn chính là cuộc sống bình yên.



Nhưng là vì cái gì? Vì cái gì?



Lựa chọn hắn chẳng lẽ nàng sẽ không có được cuộc sống như vậy?Nàng thật sự có thể lập tức quên hắn, buông tha hắn sao?



Mộc Hoàng nhìn Phong Vân dần rời xa hắn, tiến gần đến vực sâu, thần sắc trên mặt chuyển từ trầm đau sang thương tâm.Nhưng mà Phong Vân vẫn đang chìm trong ảo ảnh, không biết rằng Mộc Hoàng thật sự đang ở ngay bên cạnh nàng.



Phong Vân không ngừng nhìn Mộc Hoàng trên con đường kia, hắn đang vươn tay về phía nàng.Buông tha hắn sao? Chính mình thật sự có thể như vậy mà buông tha hắn sao?



Không thể, nàng thật sự không thể.



Là lựa chọn tình cảm hay là lựa chọn cuộc sống?Với tình cảm, nàng đã từng thua, thất bại thảm hại, nhưng trong cuộc sống, chưa từng có ai lừa gạt nàng.Nàng còn có thể tin tưởng vào tình yêu sao?



Nhìn thấy Mộc Hoàng, nhìn Mộc Hoàng đang vươn tay, cảm giác được hơi thở Mộc Hoàng truyền đến, giống như Mộc Hoàng đang ở ngay bên cạnh nàng vậy, cánh tay tráng kiện kia đang gắt gao ôm nàng……



“Mộc Mộc……” Phong Vân nhẹ nhàng gọi.



Mộc Hoàng đang đứng phía sau Phong Vân, nhìn nàng tiến gần đến vực sâu, trong giây lát hắn nghe thấy Phong Vân đang gọi tên hắn.Mộc Mộc, nàng gọi hắn rất thân mật, bình thường nàng luôn kêu cả tên hắn, thỉnh thoảng mới gọi hai chữ này.



Mộc Hoàng mạnh mẽ xiết chặt tay thành quyền.Phong Vân không ngừng nhìn về con đường có hắn, trên mặt nàng có sự giằng xé, có sự do dự, không hề vui vẻ, nhưng chân nàng……



Phía trước chính là vực sâu, dưới nơi đó có cái gì Mộc Hoàng không rõ lắm.Nhưng hắn có thể cảm giác được nếu Phong Vân bước vào đó thì kiếp này bọn họ vĩnh viễn không có khả năng gặp lại.



Ở nơi đó chỉ có cái chết.



Hắn rốt cuộc sẽ không thể được thấy Phong Vân nữa, không thể đụng chạm, không thể nghe thấy giọng nói của nàng, không thể nhìn thấy Phong Vân làm nũng với hắn, rốt cuộc……





Quan trọng hơn là người hắn một lòng một dạ yêu thương sẽ không còn trên cõi đời này nữa.Không được, hắn không thể buông tay, hắn không thể không quan tâm.



Hắn không thể chịu được nếu về sau không được nhìn thấy Phong Vân nữa, không cần biết hắn trong lòng Phong Vân có vị trí như nào.Hắn không thể chịu đựng được việc mất đi Phong Vân, nghĩ đến chuyện đó khiến lòng hắn trở nên lạnh lẽo.



Mộc Hoàng nhìn Phong Vân đang ngày càng bước gần đến vực sâu, cảm giác phẫn nộ cùng thương tâm trong chốc lát đều tan biến, cảm giác sợ hãi cùng khẩn trương xâm chiếm lòng hắn.



So với lựa chọn của Phong Vân, điều càng làm cho hắn không thể chịu đựng được hơn là không bao giờ có thể nhìn thấy Phong Vân nữa.Tại thời điểm này hắn mới thực sự rõ ràng rằng với hắn Phong Vân quan trọng hơn hắn nghĩ.



Phong Vân đang do dự, hắn sẽ giúp nàng quyết đoán.



Hít một hơi sâu để đè nén tâm trạng đang quay cuồng của mình, Mộc Hoàng bước vài bước lên phía trước, gắt gao túm lấy Phong Vân :“Nữ nhân kia, ngươi tỉnh lại cho ta, có nghe thấy ta nói không.”



Tiếng hô trầm thấp kia vang lên tràn đầy quyết liệt và lạnh lẽo.



Phong Vân đang bước đi trong bước đi trong ảo ảnh, nàng giống như nghe thấy được tiếng hô của Mộc Hoàng, hắn đang mắng nàng.



Phong Vân nhíu nhíu mày, Mộc Hoàng đang mắng nàng, hắn biết nàng đã không lựa chọn hắn sao?



“Mộc Mộc, đừng mắng ta……” Phong Vân mơ hồ ủy khuất nói.



Người nên ủy khuất đáng ra nên là Mộc Hoàng hắn chứ, đâu phải là nàng.



“Ta không mắng ngươi, mau tỉnh lại cho ta.” Mộc Hoàng thấy Phong Vân nghe được lời hắn nói, trong lòng không khỏi mừng rỡ hét lớn.



Nàng còn để thần trí ở bên ngoài, có thể thấy trong lòng nàng hắn cũng có chút phân lượng.Cùng lúc Mộc Hoàng hét lớn, tà khí màu đen trong vực sâu kia cũng cuồn cuộn trào lên.



Một làn sương màu đen dâng lên từ trong vực sâu kia, nhè nhẹ lan tới, quấn lấy Phong Vân.



Phong Vân không hề nghe thấy tiếng gọi thứ hai của Mộc Hoàng, nàng liền nhìn thấy trên con đường bên phải, cha mẹ nàng đều đứng lên.Đồng thời, Phong Vũ, Phong Lôi cũng đều xuất hiện .



“Phong Vân , ngươi còn ở đó làm gì, đi nào, ta dẫn ngươi đi thanh lâu chơi.”



“Phong Vân, để ta giới thiệu tỷ phu cho người biết , mau tới đây……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK