Phong Vân thấy vẻ mặt Phong Lôi phút chốc trở nên lo lắng thì vỗ vỗ lên bả vai nàng ấy rồi cười nói, “Không việc gì, đệ đã đến đây thì đương nhiên có cách giải quyết, tỷ không cần lo.”
“Chỉ sợ lần này đệ đã vui đùa quá trớn rồi!” Mạnh Khoát đứng một bên lập tức xen ngang. Hôm nay vừa thấy nàng, dựa vào trí nhớ hắn đã nhận định đó là Phong Vân. Quả y như rằng, đúng là Phong Vân thật, tiểu tử này cũng lớn gan quá, dám mạo danh Di tộc thượng cổ để chạy tới Đế hoàng quốc Nam Viên này mà làm trò trước mặt Đế quân Tinh Vực và Đế quân Thiên Khung, dám ra mặt giành giật Đế nữ với người ta. Mạnh Khoát và Phong Lôi đều quay đầu đưa mắt nhìn nhau, nếu là người khác thì bọn họ mặc kệ, nhưng là Phong Vân thì bọn họ không thể làm ngơ.
“Đệ không cầm tham dự vào việc kén rể của Đế nữ Thiên Khung nữa, theo ta về Tinh Vực đi! Việc phạm thượng khi quân này Tinh Vực ta sẽ làm hậu thuẫn cho đệ, Nam Viên và Thiên Khung cho dù có muốn truy cứu cũng không được.” Phong Lôi nhanh chóng đưa ra quyết định.
Mạnh Khoát nghe nàng ấy nói thế liền gật gật đầu, hắn quay sang nhìn Phong Vân rồi vỗ vỗ lên vai nàng tỏ vẻ an ủi, “Tiểu tử, không nên luyến tiếc! Cha mẹ hiện giờ đều ở Tinh Vực, đệ theo chúng ta về đi! Với bản lĩnh hiện giờ của đệ, tỷ phu đây sẽ nhờ Đế quân tìm cho đệ một mối lương duyệt thật tốt. Đâu chỉ có mỗi Đế nữ Thiên Khung mới tốt, tỷ phu ta sẽ đền Đế nữ Tinh Vực cho đệ nhé!” Khẩu khí thực lớn, có thể thấy Mạnh Khoát ở Tinh Vực có địa vị lớn cỡ nào.
Phong Vân nghe hắn nói thế thì muốn cười cũng không được mà muốn khóc cũng chẳng xong.
Phong Lôi và Mạnh Khoát chỉ muốn tốt cho nàng, bọn họ sợ nàng bị Thiên Khung và Nam Viên truy cứu, nhưng hai người nào biết Đế quân Thiên Khung đã tra ra thân phận của nàng từ lâu, còn Mộc Hoàng của Nam Viên thì có quan hệ không phải bình thường với nàng. Dù trong đầu nghĩ vậy nhưng Phong Vân vẫn phải cười ha hả, “Tỷ phu, huynh đừng chỉ nói mà không làm nhé, Đế nữ Tinh Vực có phải người nhà của huynh đâu, đến lúc đó mà người ta không đồng ý thì mất mặt lắm.”
“Chỉ cần Đại tướng quân đã mở miệng thì bản quân nhất định sẽ nể mặt!” Tiếng cười của Phong Vân vừa hạ xuống thì một tiếng cười từ xa đã vang lên. Ngay sau đó, một người chậm rãi bước ra từ trong bóng đêm.
Một thân trường bào màu tím, một thân ôn nhuận như ánh mặt trời, người này không phải là Ngàn Dạ Cách thì còn là ai. Hắn tươi cười đứng một chỗ mà không tới gần. Hắn chỉ cười khi thấy mấy người đang đột nhiên ngẩn ra ở đằng kia, “Vốn ta định tới xem Đại tướng quân nhà ta vì sao hôm nay lại sơ ý như thế, không ngờ được chứng kiến cảnh người thân gặp lại thế này. Mạnh Khoát, Phong Lôi, chúc mừng các ngươi, người một nhà cuối cùng đã đoàn viên rồi!” Tiếng cười theo gió vang lên tràn đầy sự ấm áp uyên thâm và khoan dung rộng rãi.
“Đa tạ Đế quân!” Mạnh Khoát lập tức cung kính cúi đầu thi lễ với Ngàn Dạ Cách.
Ngàn Dạ Cách rộng rãi khoát tay áo rồi đảo mắt nhìn sang Phong Vân. Hắn cười nói, “Không ngờ ngươi lại là huynh đệ của Phong Lôi, xem ra chúng ta đúng là có duyên phận.”
Nói đến đây, Ngàn Dạ Cách cười nói với cả ba người Phong Vân, Phong Lôi và Mạnh Khoát, “Được rồi, không quấy rầy các ngươi gặp nhau, đến lúc đó đừng nói Đế quân ta không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Nhưng mà, Phong Vân à, lời vừa rồi của Mạnh Khoát là đúng đấy. Nếu năm đó Tinh Vực có thể cho Phong Lôi một ngôi nhà thì hôm nay lần thứ hai có thể tiếp nhận cả gia tộc Hách Liên. Người như ngươi, Tinh Vực ta đương nhiên rất hoan nghênh.”