Mộc Hoàng cúi đầu, trong mắt nhộn nhạo ý cười.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Hai bàn tay đan lại một chỗ, Phong Vân cực kì có khí phách hứa hẹn.
“Vậy thì xin đa tạ.” Tinh Linh tộc trưởng trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cười nói.
“Không cần cảm tạ.” Mộc Hoàng nhanh chóng ngăn cản, đưa mắt nhìn biểu tình đã có chút bình tĩnh của Á Phi, truyền âm chỉ để hắn nghe thấy:“Ngươi nhớ kỹ là ngươi sắp nợ Phong Vân NHÀ TA một mối đại ân tình rồi đấy.”
Á Phi nghe vậy lườm Mộc Hoàng một cái, cũng không tiếng động truyền âm đến bên tai Mộc Hoàng:“Tinh Linh chúng ta muôn đời là bộ tộc cao ngạo nhất, không vô sỉ như nhân loại đâu.”
Nghe vậy, Mộc Hoàng không thể phản bác được gì.Hôm nay bằng mọi giá hắn cũng sẽ giúp đỡ bộ tộc Tinh Linh, như vậy Phong Vân sẽ có thêm một đại sơn để dựa vào. Huống hồ, để lấy được thảo chi hồn củaTinh Linh bộ tộc, có lẽ hắn phải ‘’bán’‘cái ân tình giúp đỡ cho bộ tộc mới có thể lấy được.
“Nên làm như thế nào, thỉnh tộc trưởng cứ nói.” Mộc Hoàng ngẩng đầu đối diện Tinh Linh tộc trưởng.