Vậy mà tấm Như Ý Thuẫn này là hắn vì đặc biệt chuẩn bị cho lần đại hội Thăng Tiên này, hắn gần như dành hết toàn bộ tài sản để tranh giành với người khác ở buổi đấu giá, không ngờ vừa tiến vào là phải dùng.
Ánh mắt của Lạp Tháp đạo nhân đảo quanh xung quanh, rốt cục cũng phát hiện đứng Tần Tang đang đứng ở rìa đỉnh núi.
Tần Tang phải tập trung tinh thần niệm chú, không cách nào tiếp tục duy trì Lạc Vân Sí nên đương nhiên thân thể không có cách nào ẩn núp được mà hiện ra.
-Tiểu nhân hèn hạ!
Lạp Tháp đạo nhân kia nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy hận ý hung hăng trừng mắt nhìn Tần Tang, chửi ầm lên. Sau đó không đợi Tần Tang đáp lại, vậy mà Lạp Tháp đạo nhân kia xoay người bỏ chạy, ngay cả Như Ý Thuẫn trên đất cũng không dám nhặt lên.
Hành động này khiến Tần Tang rất bất ngờ, không khỏi nhíu nhíu mày, nếu như thả Lạp Tháp đạo nhân chạy thoát, mình có thể nói là mất công vô ích, hơn nữa quan trọng nhất vẫn là ngọc bài, có cơ hội lấy được một tấm, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.
Lập tức Tần Tang đưa ra quyết định, hai mắt bình tĩnh nhìn Lạp Tháp đạo nhân kia chạy trốn, đợi khi hắn vừa bước lên sát ranh giới tảng đá của đỉnh núi muốn nhảy xuống dưới, lặng lẽ phủ một lớp băng lên tảng đá kia.
Lạp Tháp đạo nhân hoảng sợ hô một tiếng, bỗng nhiên trượt chân một phát cả người mất thăng bằng nhào thẳng xuống dưới.
Thế núi dốc đứng, Lạp Tháp đạo nhân hoảng hốt chạy bừa, hướng chạy trốn chính là dưới vách núi cao, dưới đáy vực đều là cổ thụ to bằng vài người ôm. Trong phút chốc Lạp Tháp đạo nhân kia trượt chân, rốt cuộc luồng khí lạnh kia cũng ngưng tụ thành mấy thứ băng nhỏ mà dài, mũi băng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo và vô cùng sắc bén.
-Đi!
Tần Tang đưa tay chỉ một cái, băng nhũ như được kích điện, như sao chổi vạch ra một cái đường vòng cung giữa không trung, lúc Lạp Tháp đạo nhân sắp ngã vào rừng cây cổ thụ dưới vách núi đuổi kịp.
Thân thể của Lạp Tháp đạo nhân ở không trung, tránh cũng không thể tránh được, chỉ kịp đánh trả một ít linh lực đã đông lại, sao có thể chống đỡ được thứ băng mà Tần Tang đã chuẩn bị từ lâu chứ.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, phiến băng mang theo một chùm tuyết nhốm máu, ngã vào trong rừng cùng với Lạp Tháp đạo nhân.
-Ầm ầm ầm…
Vô số nhanh cây và lá cây bay loạn sau đó một trận hỗn loạn, trong rừng không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Chết rồi?
Tần Tang đứng trên mép núi nhìn xuống, tầm mắt bị lá cây che khuất, cũng không biết Lạp Tháp đạo nhân rơi xuống đã đi đâu, chết chưa. Chỉ có những vũng máu tươi vương vãi trên cây vô cùng bắt mắt.
Mình chọn thời cơ rất đúng lúc, đoán chừng Lạp Tháp đạo nhân không chết cũng trọng thương, Tần Tang không khỏi cười đắc ý một chút.
Ngưng mắt nhìn rừng cây im ắng phía dưới, Tần Tang trầm tư một lúc, không lựa chọn trực tiếp xuống dưới, mà lại giả bộ nhìn trước nhìn sau, tìm kiếm vị trí xuống núi.
Sau đó trong lúc đi qua một chỗ có núi đá, trong nháy mắt dùng linh lực ngưng kết ra một phân thân, chân thân thì trốn ở đỉnh núi, gia trì ngự không thuật lên phân thân, khống chế phân thân lao xuống dưới vách núi.
Phân thân của Tần Tang len lỏi giữa cây cối, cấp tốc nhảy trên núi đá ở vách núi, ngay lúc vừa mới dừng lại ở một nhánh cây của gốc cổ thụ thì bỗng xảy ra một sự cố bất thường.
Trong rừng cây đột nhiên bắn ra lục quang*, bên trong lục quang đó lại có một dây leo màu xanh biếc.
*lục quang: ánh sáng màu xanh
Dây leo giãy dụa giống như linh xà, nó vươn một đoạn ra, trong nháy mắt bay đến cạnh phân thân của Tần Tang, cấp tốc quấn chặt lấy phân thân, trói vô cùng chặt chẽ.
Ha ha!
Trong rừng truyền ra một loạt tiếng cười điên cuồng, Lạp Tháp đạo nhân tóc tai bù xù bay lên trên ngọn cây, cả người máu me đầm đìa, dính đầy cây cỏ, trên cánh tay và đùi còn cắm mấy gai băng bị gãy, nhìn vô cùng chật vật, nhưng vết thương trên người của hắn hoàn toàn không nặng như trong tưởng tượng của Tần Tang.
Lạp Tháp đạo nhân phẫn nộ lườm "Tần Tang" đang bị dây leo trói chặt, hung ác nói:
-Dám đánh lén lão tử sao, cho ngươi nếm thử Linh Tỏa Thuật!
Tiếp đó, Lạp Tháp đạo nhân ngửa đầu nhìn về phía đỉnh núi, miệng lẩm bẩm, trên đỉnh núi đột nhiên vang lên một loạt tiếng xé gió, ba tia hắc quang* vụt nhanh ra, đó là ba mảnh vỡ của Như Ý Thuẫn.
*hắc quang: ánh sáng màu đen.
Lúc này, Tần Tang đang ẩn thân ở đỉnh núi, trên mặt tràn đầy kinh sợ.
Nếu như không phải mình cẩn thận, mà lại đi xuống dưới sờ thi thể hoặc sinh lòng tham đi nhặt tấm lá chắn kia, nếu gặp phải chiêu này của Lạp Tháp đạo nhân, chắc chắn lành ít dữ nhiều.
-Hóa kiếm!
Lạp Tháp đạo nhân rống to, chỉ nghe hai tiếng "Bang Bang", khí thế của mảnh vỡ Như Ý Thuẫn mạnh mẽ, như ba thanh kiếm sắc bén, hợp lại giữa không trung.
Lúc này Như Ý Thuẫn không còn ở hình dạng lá chắn nữa, mà đã hóa thành ba hắc kiếm cổ quái, ba vệt rãnh máu hung hãn khiến cho đáy lòng người nhìn lạnh lẽo, hàn quang lập loè ở đầu kiếm, giống như kiếm quang bình thường, làm gì còn có chút dáng vẻ bị phá huỷ nào, ngược lại còn bộc phát ra uy lực vượt xa Trung Phẩm Pháp Khí.
Nhìn Như Ý Thuẫn sau khi biến hình, mặt Lạp Tháp đạo nhân tràn đầy vẻ đau lòng, hận ý trong mắt khi nhìn về phía "Tần Tang" càng đậm hơn, hắn nhấc ngón tay lên, thanh kiếm màu đen lập tức thay đổi phương hướng, nhanh như tia chớp đâm vào trong cơ thể "Tần Tang"
Soạt......
Thiết truỳ màu đen vụt qua, đâm vào thân cây cổ thụ, bọt nước văng khắp nơi.
Con ngươi của Lạp Tháp đạo nhân bỗng nhiên co rụt lại, sắc mặt đại biến, trong lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vội vàng ngẩng đầu lên thì gặp một tia điện quang chói mắt như sấm sét giữa trời quang.