Vị thiếu niên khôi ngô kia hừ một tiếng, hất tay người bạn của mình ra, cất bước đi tới, đôi mắt trợn trừng, tức giận nói nói:
-Tên gian thương khốn kiếp, U Minh Kinh là một trong những công pháp cơ bản khó tu luyện nhất trong Tu Tiên giới, tốc độ tu luyện cực kỳ chậm, mà lại độ khó khi đột phá bình cảnh cũng cao hơn so với các công pháp khác, chỉ một chút chỗ tốt kia so với những tai hại đó , thực sự không đáng giá nhắc tới, thậm chí dù ngươi có bán với giá 5 khối linh thạch cũng chẳng ma nào thèm lấy, vậy mà ngươi còn dám bán với giá 15 khối linh thạch! Hơn nữa lúc nãy ngươi chỉ nói chỗ tốt, không nói chỗ xấu, lừa gạt người chuyển tu U Minh Kinh, khiến người ta lầm đường lạc lối, không phải gian thương khôn kiếp thì là cái gì!"
Tần Tang nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc, từ khí hắn bắt đầu tu luyện cho đến bây giờ, ngoại trừ lúc đột phá tầng thứ ba gặp phải bình cảnh gây khó dễ, thì hắn cũng chưa từng gặp qua khó khăn gì đâu a?
Hơn nữa, dựa theo lời nói của Chân Minh, có một số người tu luyện cả đời cũng không vượt qua được Luyện Khí cảnh thập trọng, còn hắn chỉ dùng không đến năm năm đã tu luyện tới Luyện Khí ngũ trọng rồi, tốc độ này không thể nói là chậm đâu nha?
Trong lòng Tần Tang hơi động, hắn lật thêm vài trang nữa, quả nhiên phát hiện ra vài điều.
Bản công pháp U Minh Kinh này, không có liên quan đến Diêm La Phiên !
Thanh âm của thiếu niên rất lớn, đã thu hút mọi người xung quanh chú ý tới.
Sắc mặt lão bản đỏ bừng lên, hận không thể một kiếm chém chết thằng nhãi ranh này, nhưng ở phường thị nghiêm cấm tranh đấu, với lại cảnh giới của vị thiếu niên khôi ngô này hình như cũng không kém hắn.
Cho dù đánh cúng không thắng đước, chủ quán tức đến nổ phổi, thở phì phò tranh luận:
-Lão tử mới đang giới thiêu, đang định nói đến chỗ tai hại của công pháp này thì tiểu tử ngươi đã nhảy vào mồm lão phu nói rồi! mà bản công pháp U Minh Kinh này của ta không những là công pháp hoàn chỉnh, bên trong còn kèm theo rất nhiều Thủy hành pháp chú đã được ta tỉ mị lựa chọn, bán với giá 15 khối linh thạch tuyệt đối là hợp lý, ngươi không biết gì thì đừng có sủa bậy.
Tần Tang nhẹ gật đầu:
-Đúng là có một chút, tuy nhiên tất cả đều là pháp chú khá phổ biến tầm thường.
Nãy giờ hắn mới để ý tới trên sách còn có một hàng pháp chú, trong đó dĩ nhiên có cả Khu Vật thuật và Vọng Khí thuật, ngoài ra còn có một số pháp chú nghe tên rất trâu bò như Vụ Tỏa Hoành Giang, Vạn Lý Băng Phong, …
Đối với hắn bây giờ, bất kể là công pháp hay pháp chú đều cực kỳ cần thiết.
-Đại ca, đừng nói nữa!
-Tiền bối thứ tội, đại ca ta nhất thời lỗ mãng. . .
Thiếu niên gầy yếu liều mạng giữ chặt bạn mình, luôn xin lỗi Tần Tang và lão bản, nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai thiếu niên khôi ngô kia vài câu, sau đó mới lôi thiêu niên khôi ngô kia đi được.
Tần Tang không nghĩ tới Tu Tiên giới còn có những người trọng nghĩa khí như vậy, làm mình bớt đi rất nhiều phiền phức, nhìn thấy bọn họ muốn rời đi, Tần Tang vội vàng buông bản công pháp trong tay xuống, đi đến trước mặt bọn họ , chắp tay nói:
-Ta tên Tần Tang, gặp qua hai vị huynh đài, không biết nên xưng hô với hai vị huynh đài như thế nào?
Thiếu niên gầy yếu tựa hồ có chút ngượng ngùng, khẽ cúi đầu nói:
-Đàm Kiệt gặp qua Tần đại ca, đây là đại ca của ta, hắn tên Đàm Hảo , đại ca của ta nhất thời lỗ mãng, đã gây phiền phức cho Tần đại ca rồi, mong Tần đại ca không trách tội.
Hai người này khác nhau một trời một vực thế mà lại là huynh đệ với nhau à ?
Tần Tang âm thầm kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ ta muốn tạ ơn các ngươi còn không kịp, nào dám trách tội đây.
-Đàm nhị ca đừng nói như vậy, Tần Tang còn muốn đa tạ hai vị huynh đài đã chỉ điểm, nếu không ta thật sự muốn đi nhầm đường lạc lối rồi. Gặp nhau là đã có duyên, huống chi hai vị huynh đài còn có ơn với ta nữa. Phía trước có một tòa Túy Tiên lâu, Tần Tang đã để cho chủ quán chuẩn bị chút rượu nhạt mời hai vị đến uống một ly, trò chuyện một lát coi như tỏ long biết ơn, không biết hai vị có vui lòng tham dự hay không?
Hắn không biết quán rượu ở Thanh Thạch phố có nội tình như thế nào nên không dám tiến vào, nhưng những quán rượu bên ngoài dùng bạc là được.
Không ngờ, vị thiếu niên Đàm Hào kia lạnh lùng nói:
-Đàm mỗ chỉ là không quen nhìn tên gian thương khốn kiếp kia lừa gạt người ta mà thôi, đổi thành người khác ta cũng sẽ làm như vậy, không cần ngươi đến tạ ơn, cũng không rảnh uống rượu của ngươi, tránh ra!"
-Đại ca!
Đàm Kiệt vẻ mặt đau khổ, chắp tay nói với Tần Tang:
-Tần đại ca bỏ qua cho, tính tình của Đại ca từ xưa đến nay đã vậy. . . Chúng ta có việc quan trọng trên người, sau này có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ cùng Tần đại ca nâng chén.
Đàm thị huynh đệ vội vàng rời đi, Tần Tang có chút khó hiểu, bên trong giới tu tiên giả còn có người kỳ lạ như vậy sao, nhưng mà nói thế nào thì nói người ta cũng có ơn với hắn, nên Tần tang cũng sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này.
Tần Tang nhìn thoáng qua lão bản, xoay người muốn rời đi.
-Huynh đệ! Tần huynh đệ! Xin dừng bước!
Tên chủ quán vội vàng cất bước đi ra, giữ chặt Tần Tang, nghĩa chính ngôn từ nói:
-Tần huynh đệ tuyệt đối không nên bị tên mao đầu tiểu tử kia mê hoặc, lựa chọn công pháp có hợp với mình hay không, không nên bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác? mà chỗ này của ta cũng không phải chỉ duy nhất một bộ U Minh Kinh này, chi bằng Tần huynh lại xem kỹ một lát, giá cả chúng ta có thể thương lượng lại.
Khi nãy nghe thấy lời của Đàm Hào và một số người bên cạnh, Tần Tang đã biết những người muốn mua U Minh Kinh cực ít, tên béo này không biết đã bày bán ở đây bao lâu mới vất vả tìm được một vị khách có hứng thú, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha, cho nên hắn mới dứt khoát ra vẻ rời đi.