Mục lục
Khấu Vấn Tiên Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cầm trong tay hoa lan thần bí, Tần Tang cảm thấy lưỡng lữ, nếu như Khôi Âm Tông đại thắng, cho dù hoa lan thần bí có tốt đến cỡ nào, cho hắn một vạn lá gan, hắn cũng không dám ôm tiên dược của tu sĩ Kết Đan kỳ bỏ trốn.

Cho dù hắn có liều mạng dùng Ngự Phong thuật chạy suốt ngày suốt đem, Kim Đan Thượng Nhân nháy mắt là có thể đuổi kịp, thần thức quét qua một cái, hắn liền không có chỗ dung thân.

Triệu Viêm chết không đối chưng, đích thân hắn đem hoa lan thần bí hiến tặng cho Chưởng môn, lập xuống đại công như thế, Dịch chưởng môn cho dù không thưởng cho hắn mấy viên Trúc Cơ đan, bét ra cũng sẽ thưởng cho hắn một cái bảo mệnh phù.

Chỉ cần có cơ hội đột phá Trúc Cơ kỳ , ở trogn ma môn , đi trên ma đạo thì đã sao.

Tuy nhiên, Nguyên Chiếu Môn dường như cũng không phải không có lực hoàn thủ, sau khi Kim sắc đại nhật nổ tung, Nguyên Chiếu môn và khu vục lân cận như chết lặng .

Ma diễm, đại trận, Quỷ Ảnh, tu sĩ. . .

Hoàn toàn không thấy bóng áng của bất cứ thứ gì!

Bầu trời đêm tĩnh mịch!

Đột nhiên, xa xa phía chân trời truyền đến một tiếng gào thét kinh thiên mang theo sự bi thương đau xót:

-Sư huynh!

Một đạo độn quang hỏa hồng khí thế cực kỳ hùng hổ, như là cỗ sao chổi từ chân trời lướt nhanh mà đến, chớp mắt đã bay vào trên không củ Nguyên Chiếu môn, sau đó thân ảnh của một thanh niên mạc áo đen từ từ hiện ra.

Thanh niên dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Nguyên Chiếu Môn tàn tạ tan hoang, sắc mặt bi ai không ai sánh được.

Đúng lúc này, 'Ầm ầm' một tiếng vang thật lớn.

Nửa tòa Nguyên Chiếu Phong còn sót lại cũng ầm ầm sụp đổ, trong đám bụi mù, hơn mười đạo thân ảnh cuối cùng chịu không nổi bay ra, nhìn thấy thanh niên lơ lửng trên không thì mừng rỡ như điên:

-Sư thúc! Cuối cùng ngài đã đến rồi!

Chỉ có Dư Hóa bị dọa cho ngây người, ánh mắt ngốc trệ.

Nhưng khi chứng kiến ánh mắt băng lãnh của người thanh niên kia, rồi nhìn thấy cảnh tượng sư môn hoang tàn, đầu bọn họ như bị giội một gáo nước lạnh.

'Rắc rắc!'

Thương khung bỗng nứt ra một cái khe, một đạo hắc khí từ phía khe hở mà bay ra. . .

Người Thanh niên kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khe nứt đó, trong ánh mắt lộ ra hận ý và sát điên cuồng.

-Giết!

. . .

Thần Kiếm Hỏa hồng sắc có khí thế trảm thiên tuyệt địamột đạo hắc khí mỏng manh ở phía liều mạng chạy trốn về phía bắc, không dám ngừng lại một khắc nào.

Trong lòng Tần Tang run sợ nhìn thấy cảnh tượng này, Người thanh niên đột nhiên chạy tới này chẳng lẽ là viện binh của Nguyên Chiếu Môn hay sao? sơn môn Nguyên Chiếu Môn bị vây công, đại trận hộ tông bị phá, lại có thể chuyển bại thành thắng trong tuyệt cảnh?

Diều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tần Tang.

Thần Kiếm cùng đạo hắc khí kia một đuổi một chạy, dần đàn biến mất phía chân trời.

Sắc mặt Tần Tang biến đổi không ngừng,nhanh chóng ra quyết định, hắn đem Tứ Vân Thần Cấm lấy ra thôi động, ôm lấy hộp ngọc, chần chờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể kiềm nén lòng tham trỗi dậy.

Trên mặt Tần Tang hiện ra mấy phần tự giễu, nhanh chóng lục lọi túi giới tử của Triệu Viêm một phen, đem đồ vật hữu dụng lấy ra, bỏ lại hết tạp vật vô danh.

Cuối cùng hắn tìm thấy một hạt châu màu đen rất quen thuộc, Tần Tang đại hỉ, uy lực kinh khủng của hạt châu đã tạo cho Tần Tang một ký ức khó quên. Cho dù hắn gặp phải cường địch Trúc Cơ kỳ, chỉ cần ném hạt châu này ra, dù không thể giết chết đối phương cũng có thể để cho kẻ địch luống cuống tay chân, đủ thời gian cho hắn chạy trốn.

Tần Tang nắm hạt châu trong tay, toàn lực thôi động Bằng Hư Phong, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là trốn, trốn càng xa càng tốt.

Sử dụng linh đan cầm cố vết thương trên người, Tần Tang ôm lấy thân thể bị thương chạy về hướng tây, mấy ngày sau tìm được một cái sơn động, ném túi giới tử của Triệu Viêm vào đó, sau đó chạy vè phía nam.

Khi nào linh lực cạn kiệt thì tìm sơn động trú tạm để khôi phục, sau đó lại tiếp tục chạy, ăn quả dại uống nước suối, tránh chỗ có người.

Hắn quyết định chạy về phía Tây Nam.

Trong thời gian bị cấm túc tại Hồi Dương Cốc ở Nguyên Chiếu Môn, Tần Tang muốn mua một tấm bản đồ của Tu tiên giới cũng không có cơ hội, chỉ có khi nghe Việt Võ giảng đạo ở Khôi Âm Tông, hay khi giao lưu với đồng môn, mới có thêm một chút kiến thức về Tu tiên giới , nhưng xét cho cùng đều chỉ là đệ tử Luyện Khí cảnh, kiến thức đều có hạn.

Địa vực của bọn họ nằm ở góc Tây bắc của Tu Tiên giới, ở Tu Tiên Giới được gọi là Tiểu Hàn Vực, trong truyền thuyết, đại lục diện tích bao la, biên giới bị vô biên hải vực bao phủ , nhưng về hướng đông và hướng đông rồng lớn bao nhiêu, bên ngoài có bao nhiêu tông môn đại phái, chỉ có thể đến hỏi những tu sĩ Nguyên Anh kỳ may ra mới có thể tìm được câu trả lời.

Ngay cả biên cảnh phía tây và phía Bắc chỗ bọn hắn cũng rất ít người có thể đi qua, bởi vì phía cực tây Tiểu Hàn Vực là Yêu tộc thế lực, còn phía cực Bắc là Cổ Tiên chiến trường!

Tục truyền Cổ Tiên chiến trường nguy hiểm không gì sánh được, những cũng kèm theo cơ duyên nghịch thiên, bên trong có vô số di tích động phủ cổ tiên.

Đối với Cổ Tiên chiến trường, Việt Võ giữ kín như bưng, những đồng môn Luyện khí kỳ kia cũng không rõ lắm, đều là nghe lời đồn thổi mà thôi, nói gì thì biết vậy

Bên trong Tiểu Hàn Vực chủ yếu có ba đại thế lực, Tây Bộ bị Yêu tộc chiếm lĩnh, Đông Bắc Bộ bị ma môn chưởng khống, phương hướng mà Tần Tang đang chạy trốn chính là khu vực của các tông môn chính đạo.

Khôi Âm Tông và Nguyên Chiếu Môn chính là hai tông môn chính đạo và ma đạo xung đột với nhau ở Tiểu Hàn vực, vốn là bọn họ có Lão tổ Nguyên Anh kỳ tọa trấn nhưng đó là thời kỳ hưng thịnh nhất, hiện tại dần dần xuống dốc, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, tại Tiểu Hàn Vực vẫn có danh tiếng không nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK