Ngay sau đó, từng tiếng kinh hô không kiềm được vang lên từ trong miệng mỗi người. Ngay cả Tần Tang đều nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt chứa nồng nặc kinh diễm.
Trung tâm một cái địa quật to như vậy lại là một cái hồ nước vuông vắn. Trong hồ không một gợn sóng, sương mù dày đặc lượn lờ. Mà ở giữa hồ lại có một gốc cây hoa lan kỳ bí.
Hoa lan lẳng lặng lơ lửng ở trên mặt nước, rễ cây bó lại với nhau, trắng noãn không tỳ vết, phiến lá lấp ló trên mặt nước lúc ẩn lúc hiện, xanh biếc ướt át.
Tổng cộng có bảy cánh hoa, toàn thân màu tím, tựa như một loại thủy tinh óng ánh long lanh, tỏa ra ánh sáng lung linh, hình dáng rất giống một loại linh dược mang tên Phúc Tuyết Mực Lan mà Tần Tang từng thấy ở Hồi Dương Cốc, chỉ khác ở màu sắc.
Điều càng thân kỳ là ở nơi nhụy hoa có một luồng khí lơ lững, lại có thể diễn hóa ra nhật nguyệt tinh thần, sơn xuyên thủy trạch, dị thú tiên thảo, xa mã hành nhân. . .
Vỏn vẹn trong vài hơi thở, phía trên hoa lan đã lóe lên vô số loại cảnh tượng huyền ảo, tất cả đều trông rất sống động, phảng phất chân thật. Hình như bên trong cây lan này có một cái tiểu thế giới thần bí, có thể hiển lộ một góc băng sơn cho thế nhân xem.
-Đây là linh dược gì?
Nguyễn Nam Phong bị hoa lan làm say mê, nhịn không được lên tiếng dò hỏi, trong lòng Tần Tang cũng tò mò không gì sánh được. Những linh dược bên trong Hồi Dương Cốc nếu đem ra cùng gốc cây hoa lan này để so sánh, đều ảm đạm phai mờ, không khác gì cỏ rác.
Triệu Viêm cuồng nhiệt nhìn chằm chằm hoa lan, hô hấp đều có chút nặng nhọc, không để ý đến Nguyễn Nam Phong, cũng không có ý định giải thích cho bọn họ, chỉ gấp giọng quát:
-Kết trận! Biến đổi Lôi Pháp!
Trên mặt Nguyễn Nam Phong lóe qua một tia bất mãn, nhưng không dám làm trái mệnh lệnh của Triệu Viêm. Bốn người một lần nữa biến hóa vị trí, thôi thúc vân khí.
Chỉ nghe tiếng sấm vang rền, vân khí mang theo lôi đình dũng mãnh phóng ra khỏi vân kỳ, tản ra ý chí chí dương chí cương.
Triệu Viêm giơ cao bảo ngọc, toàn bộ lôi đình đột nhiên nóng nảy, điên cuồng dũng mãnh vọt vào bảo ngọc. Bảo ngọc trong suốt rất nhanh đã tràn đầy lôi đình chi lực, cả miếng bảo ngọc đều trở thành một cái lôi cầu, càng làm người chói mắt đến không thể nhìn thẳng.
Khiến người ta không nhịn được lo lắng bảo ngọc có thể bị lôi đình cuồng bạo làm cho bể nát hay không?
Cảm ứng được bên trong bảo ngọc tụ tập năng lượng kinh khủng, trong lòng đám người Tần Tang có chút run sợ. Nếu như bảo ngọc trong suốt nổ tung ở chổ này, bọn họ cũng sẽ xui xẻo.
Đúng lúc này, Triệu Viêm đột nhiên lướt đến bên bờ hồ, đem bảo ngọc nhắm ngay ao nước, quát to:
-Mở cho ta!
Trong suốt bảo ngọc điện quang mãnh liệt, Chưởng môn hư ảnh chỉ một ngón tay, một dòng điện quang to lớn không gì sánh bằng nổ tung bắn ra.
-Ầm!
Ngân quang chói mắt đột nhiên bộc phát, Tần Tang nheo mắt lại, căn bản không thể nhìn thấy tình hình bên bờ hồ. Chờ ngân quang tản đi một ít, hắn mới phát hiện phía trên hồ nước xuất hiện một cái màn chắn vô hình.
Lúc này, màn chắn gánh chịu sự tấn công của Tứ Vân Thần Cấm thế mà vẫn bình yên vô sự.
Triệu Viêm tiếng quát chói tai:
-Toàn lực thôi động Tứ Vân Thần Cấm!
Bốn người không dám làm trái mệnh lệnh, đành phải dốc hết toàn lực, sau đó thấy từng tia chớp bổ vào màn chắn, cuối cùng cũng tạo thành một vết nứt mơ hồ.
Triệu Viêm mừng như điên, thân ảnh lóe lên, xuất hiện ở phía trước vết nứt, nhìn chằm chằm thần bí hoa lan trong hồ, cười ha hả không dừng.
Lúc này màn chắn bên trên hồ nước lại thong thả khép lại, sắc mặt Triệu Viêm hơi biến, vội vàng lớn tiếng ra lệnh đám Tần Tang toàn lực thôi thúc Tứ Vân Thần Cấm, tiếp tục thúc dục bảo ngọc phóng thích Thần Lôi, áp chế màn chắn, không để cho vết nứt khép lại.
Sau đó, Triệu Viêm lấy ra một cái hộp ngọc từ Túi Giới Tử, khoanh chân ngồi xuống ở bên mép hồ, hai tay bốc lên sợi linh lực hóa thành bàn tay rồi dò vào bên trong màn chắn, cẩn thận từng ly từng tí nhúng xuống nước, bắt lấy sợi rễ hoa lan.
Làm người kinh ngạc chính là, thần bí hoa lan như là có thần trí, bị Triệu Viêm bắt lấy không bao lâu đã bắt đầu giãy dụa mãnh liệt, suýt nữa làm Triệu Viêm tuột tay.
Triệu Viêm tức giận trừng mắt nhìn hoa lan, sắc mặt đỏ lên, linh lực điên cuồng vọt tới bàn tay, miễn cưỡng nắm chặt, dùng sức nhổ lên.
Bốn người đứng ở đằng sau chỉ có thể một mặt hâm mộ nhìn Triệu Viêm thu lấy linh dược. Nhưng bọn họ rõ ràng Triệu Viêm cũng không thể chiếm lấy loại linh dược thần kỳ này. Đến cuối cùng, nó chắc chắn sẽ rơi vào tay Chưởng môn Khôi Âm Tông, hoặc là vị Kim Đan Thượng Nhân kia.
Cái gọi là tập kích Nguyên Chiếu Môn, rất có thể chỉ là một cái nguỵ trang, mục đích chân chính là gốc linh dược này.
Có thể để cho Kim Đan Thượng Nhân hao tổn tâm cơ, trù tính mấy năm để đánh cắp, giá trị gốc cây hoa lan thần bí này có thể thấy được một chút, không biết là loại tiên dược nào trong truyền thuyết.