Thử liên tục mấy lần đều như vậy, ma nhãn và Diêm La Phiên đều không có bất kì dấu hiệu nào sẽ hợp lại thành một.
Tần Tang nhìn chằm chằm vào ma nhãn, trong mặt hiện lên vẻ do dự, chần chừ một lúc lâu cuối cùng cũng lấy Diêm La Phiên của mình ra ngoài, thử để gần rồi niệm chú, ma nhãn liền tự động bay về phía Diêm La Phiên.
Nhất thời, làn khí đen bao trùm Diêm La Phiên, cuồn cuộn không ngừng, chờ tới khi khí đen tản đi thì ma nhãn đã biến mất không thấy. Trên Diêm La Phiên xuất hiện thêm một hình vẽ ma nhãn, cũng không quá yêu dị.
Tần Tang vội vàng triệu hồi Diêm Vương, cẩn thận kiểm tra không thấy nó khác gì so với trước thì mới yên tâm.
Cầm Diêm La Phiên, Tần Tang trốn vào trong động phủ, lúc này trời đã tối hẳn, ánh sao trên trời lóe lên.
Tần Tang ẩn giấu cơ thể, tìm trong cốc hồi lâu cuối cùng cũng thấy một nơi vừa rộng rãi tầm mắt lại vừa khuất, sau đó triệu hồi Diêm La Phiên.
Khi linh lực của hắn thâm nhập vào, Diêm La Phiên không ngừng lay động trong giá, ma nhãn bên trong tựa như sống lại trồi lên bề mặt Diêm La Phiên, mắt nháy mấy cái, sau đó lướt ánh mắt quỷ dị qua người Tần Tang, nó tuôn ra một luồng khí đen che đậy cơ thể của Tần Tang lại.
Cuối cùng, ma nhãn bung ra bay thẳng lên không trung, trong con người một mảnh hỗn độn, không ngừng lóe lên những ánh sáng quỷ dị.
Không tới một canh giờ sắc mặt của Tần Tang đã tái nhợt, đầu mướt mồ hôi, linh lực trong cơ thể bị ép khô hết, hắn thu hồi nhãn quay lại trong Diêm La Phiên rồi quay về động phủ, cầm trên tay một viên Hồn Đan, sau đó nhập định tu luyện.
Trong một buổi tối Tần Tang triệu hồi ma nhãn hai lần, từ đầu tới cuối nó đều nhìn chăm chú về hướng bắc, không nhúc nhích, có vẻ nó đang muốn nhìn thấy toàn bộ trận pháp của Hồi Dương cốc, nhưng chuyện này không phải một sớm một chiều là hình thành được.
Tần Tang âm thầm gật đầu, ít nhất trong khoảng thời gian này hắn vẫn an toàn.
Bây giờ hắn đã đoán được, khả năng rất lớn là Khôi Âm tông sẽ tấn công Nguyên Chiếu môn.
Thứ ma nhãn theo dõi không chí biến hóa trận pháp bên trong Hồi Dương cốc, mà mục đích thực sự của nó chính là bên cạnh Hồi Dương cốc, là biến hóa của hộ phái đại trận.
Tại sao hai đại môn phái này lại kết thù thì Tần Tang không biết, cũng không quan tâm.
Khôi Âm tông có ba vị trên Kim Đan, Nguyên Chiếu môn chỉ có hai vị, thứ họ dựa vào chính là hộ phái đại trận do sư tổ trong truyền thuyết của Nguyên Chiếu môn mời hai vị lão tổ Nguyên Anh bày ra.
Một khi hộ phái đại trận ở Nguyên Chiếu môn mất đi tác dụng thì kết cục của Nguyên Chiếu môn chính là bị Khôi Âm tông lật đổ,
Nếu thật sự là vậy thì Tần Tang cảm thấy bản thân an toàn hơn một chút.
Đại chiến giữa hai tông môn, người phải xuất chiến chắc chắn toàn Trúc Cơ kỳ, cao thủ Kết Đan kỳ, còn mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ bé như bọn họ chỉ có thể chạy theo sau gây chút sóng gió mà thôi.
Chờ tới khi thế cục hỗn loạn thì sẽ không ai đặt mắt để ý tới bọn họ nữa, chỉ cần nhân lúc chiến trường loạn lạc chạy thoát thân là được.
Hơn nữa hắn còn có hai thân phận đệ tử của cả hai tông môn, tùy cơ ứng biến thì đường sống cũng lớn hơn.
...
Mười hai ngày sau.
Đêm khuya, trong động phủ.
Tần Tang ngồi xếp bằng trên Thủy Tâm Trúc bồ đoàn, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, đột nhiên mở bừng hai mắt ra. Tinh quang lóe lên, gương mặt mừng rõ, sau đó há miệng ngáp một cái sau đó để nguyên quần áo nằm xuống đất ngủ say.
Chăm sóc vườn thuốc, thao túng ma nhãn, luyện hóa dược lực của Tụ Khí Đan, mười hai ngày liên tiếp không nghỉ ngơi dù chỉ một phút, mặc dù người tu tiên có thể nhập định thay vì ngủ, nhưng từ sâu bên trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
Hôm nay cuối cùng hắn cũng luyện hóa xong dược lực của Tụ Khí Đan, cảnh giới tăng lên tầng thứ sáu hậu kỳ đúng như dự liệu, dĩ nhiên Tần Tang muốn nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.
Một giấc ngủ không mộng mị, khi Tần Tang tỉnh lại thần thanh khí sảng, phát hiện bên ngoài đã sáng bảnh, hắn vội vàng rời khỏi động phủ để tiếp tục một ngày bận rộn.
Sau khi luyện hóa xong dược lực của Tụ Khí Đan, Tần Tang lại lấy ra lọ thạch nhũ.
Dương Nguyên Tang đã luyện hóa làm thạch nhũ mất đi hơn nữa tạp chất, Tần Tang không tốn bao nhiêu công sức đã nuốt được năm giọt thạch nhũ tinh khiết vào bụng, sau khi luyện hóa xong thì đột phá tầng thứ bảy cũng dễ dàng như nước chảy thành sông.
Cứ thế lại qua thêm mấy ngày, Tần Tang cảm giác được cấm chế ở cửa cốc đã bị người khác chạm vào, sau khi mở ra cấm chế ra liền thấy Mạnh Như Hối và một vị sư huynh già nua như vậy đứng bên ngoài cửa cốc, hai người họ vừa nói vừa cười, hiển nhiên rất quen thuộc lẫn nhau.
Tần Tang chỉnh đốn quần áo, vẻ mặt tươi cười chào đón.
Nhìn thấy Tần Tang, nụ cười trên mặt Mạnh Như Hối nhạt đi vài phần, chỉ Tần Tang rồi giới thiệu:
-Tưởng sư huynh, bây giờ vườn thuốc ở Hồi Dương cốc là do Tần Tang sư đệ trông nom. Vị này là Tưởng sư huynh, làm việc ở Trường Sinh đường, vô cùng tinh thông đan đạo, phụ trách hái linh dược. Tần sư đệ, dẫn chúng ta tới vườn thuốc đi... A, Tần sư đệ, ngươi đột phá tầng thứ bảy rồi sao?
Mạnh Như Hối cực kì kinh ngạc, hắn ta nhớ rõ ràng mới tháng trước khi Tần Tang vừa bước vào cốc, dao động linh lực quanh người rất yếu, rõ ràng là vừa đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu không được bao lâu.
Vừa rồi khi Tần Tang ngự khí bay ra ngoài hắn ta đã cảm thấy không đúng, ai ngờ nhìn lại mới biết người ta đã đã tăng lên một cảnh giới.
-Tần Tang ra mắt Mạnh sư huynh, ra mắt Tưởng sư huynh.
Tần Tang đi trước dẫn đường, giọng điệu bình thản:
-Chỉ là may mắn mà thôi, khi tham gia Thăng Tiên Đại Hội ta phát hiện một sào huyệt yêu trong lòng đất ở Bát Quái cấm địa, lại tìm thấy bên trong mười mấy giọt thạch nhũ trăm năm, không ngờ vừa nuốt vào đã đột phá.