-Truyền Tông, chuẩn bị ngựa!
Tần Tang gọi mấy người Ngô Truyền Tông và Thủy Hầu Tử cùng hắn đi tới Kiêu Dũng Doanh nhậm chức tướng lĩnh, sau đó cưỡi ngựa trở về quận Binh Sơn từ biệt với Phùng Đề Đốc, rồi đi thẳng đến quận Chiêu Dương.
Hành cung của Đông Dương Vương được xây dựng ở quận Chiêu Dương giáp với trà thành quận Tây Đài, Tần Tang đi liên tục không ngừng mười ngày mười đêm mới đến trà thành.
Nhưng mà sau khi vào trà thành, Tần Tang cũng không vội vàng đi gặp Vương gia mà trước tiên phân phó Thủy Hầu Tử đi bẩm báo với Quận chúa, còn hắn đi tìm một nơi ở, khóa chặt cửa, bế quan đột phá.
Hắn không thiếu hồn đan, lại tu luyện không ngừng, cuối cùng đã cảm nhận được nút thắt ở tầng thứ tư của U Minh Kinh, không biết lần này đột phá khó khăn nhường nào, trong lòng Tần Tang cũng có chút thấp thỏm.
Ngoài dự tính, lần này Tần Tang lại không cảm thấy quá khó khăn, chỉ mất hai ngày đã thành công phá cảnh giới của U Minh Kinh, sự thay đổi thất thường này làm cho Tần Tang vô cùng khó hiểu.
...
-Tần Tang tham kiến Vương gia, tham kiến tiểu vương gia.
Sau khi đột phá, Tần Tang lập tức đi gặp Quận Chúa, sau đó được nàng dẫn vào hành cung.
Đông Dương Vương vẫn chưa xưng đế, nên hắn vẫn gọi Vương gia như cũ.
-Nghe nói ba ngày trước Tần tướng quân đã vào trà thành, sao đến bây giờ mới tới gặp phụ vương, có phải gặp chuyện gì phiền toái hay không?
Thế Tử tỏ vẻ quan tâm hỏi.
-Xin Vương gia thứ tội
Tần Tang thản nhiên nói:
-Mạt tướng vì được triệu kiến đã cưỡi ngựa đi đường cả ngày lẫn đêm, toàn thân đầy bụi đất, có chút khó coi, sợ sẽ quấy rầy Vương gia nên lúc này mới tới đây bái kiến.
Vương gia đã hơn năm mươi tuổi, tướng mạo thư sinh, nghe vậy cười to:
Bản tướng cũng là người thô kệch, cưỡi ngựa đánh trận, còn sợ bị ngươi hù dọa hay sao? Người đâu, mau dâng trà lên cho Tần tướng quân, Tần tướng quân trí dũng song toàn, nhiều lần lập được công lớn, bản vương có Tần tướng quân phụ tá, không cần phải lo đại nghiệp không thành.
Tần Tang cúi người:
-Mạt tướng không dám! Mạt tướng được như bây giờ tất cả đều là nhờ có Vương gia, Quận Chúa chỉ dạy, chăm sóc, mạt tướng không dám tranh công.
Tần Tang nói xong, làm như không nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Thế Tử.
Đông Dương Vương cười một tiếng, vỗ nhẹ bàn tay của Đông Dương Quận Chúa, giọng điệu cưng chiều nói:
-Quả thật là An Ninh có mắt nhìn, nhưng mà Tần Tướng quân cũng không được tự coi nhẹ bản thân.
-Đúng vậy.
Thế Tử đột nhiên chen lời nói:
-Được Tiên sư coi trọng, có thể thấy Tần tướng quân quả thật là một kỳ tài! Nghe nói trước khi Tiên Sư rời đi có ban cho Tần tướng quân một bảo vật, không biết có thể lấy ra để phụ vương và tiểu vương mở mang tầm mắt hay không?
Tới rồi!
Nhìn thấy ánh mắt tham lam của Thế Tử, Tần Tang hừ lạnh một tiếng.
Hắn chỉ cần dùng thần thức che bên trên Băng Tàm Bảo Giáp, niệm chú thì có thể thu hồi, lấy ra cho mọi người xem cũng được, nhưng mà cũng không thể để Thế Tử vừa mở miệng hắn đã lập tức giao ra như vậy.
Tần Tang nhìn sang Quận Chúa, đã thấy Quận Chúa dựa sát Đông Dương Vương dịu dàng nói:
-Phụ vương, mỗi lần ngài ban thưởng bảo vật, An Ninh đều vô cùng trân trọng, bình thường còn không dám lấy ra xem, chỉ sợ đụng vào đâu đó rồi bị phụ vương trách tội. Nghe nói Tiên sư kia tính tình cổ quái, không vừa ý là lập tức giết người, nhỡ đâu lại vì chuyện này mà tức giận, giận cá chém thớt giết chúng ta, vậy chẳng phải chúng ta mất nhiều hơn được hay sao?
Đông Dương Vương chần chừ một lúc, cười ha ha:
-Những vật kia nếu đã ban cho Anh Ninh thì ngươi có thể thoải mái xử lý, chỉ là chút đồ vật bên ngoài, phụ vương làm sao có thể trách tội ngươi. Nhưng mà An Ninh nói không sai, Tiên Sư đã ban tặng cho Tần tướng quân, vậy Tần tướng quân nhất định phải bảo quản cẩn thận, không nên sơ suất.
-Mạt tướng tuân mệnh!
Sau đó ở lại hành cung của Đông Dương Vương dùng tiệc rượu, đêm đó lập tức đi phủ Quận Chúa bàn bạc bí mật. Ngày thứ hai, Tần Tang cầm theo Hổ Phù cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi tới Kiêu Dũng Doanh ở quận Quy Trạch nhậm chức.
Phi ngựa liên tục cả ngày cả đêm, lúc đi qua chỗ núi rừng hiểm trở, Tần Tang đột nhiên nghe thấy vài tiếng rít, lập tức kéo dây cương lại, lạnh lùng nói:
-Cẩn thận, có thích khách!
Lời còn chưa dứt, từ trong rừng cây phóng ra hơn chục ám tiễn, toàn bộ đều nhắm thẳng về phía Tần Tang.
Tần Tang một tay nắm chặt dây cương, tay còn lại nhanh như cắt chộp về hướng ám tiễn, dễ như ăn cháo ngăn cản được phần lớn, trong tay còn bắt được vài cái.
Những mũi tên không bắn trúng Tần Tang thì lại rơi xuống đất ngay sau đó, tình huống rất là kỳ lạ.
Sau đó, bàn tay hắn đột nhiên lật lên hất một cái, phía trong rừng cây liền vang lên vài tiếng rên rỉ, rồi mới truyền tới một tràng tiếng gọi sợ hãi.
-Giết!
Tần Tang khẽ quát một tiếng, bóng người liền dần biến mất trên lưng ngựa. Đám người Thủy Hầu Tử cũng xuống ngựa, cùng nhau xông vào rừng cây. Còn lại mấy người như Ngô Truyền Tông, võ công hơi yếu, liền dẫn ngựa vây lại một chỗ, tạo thành trận địa phòng thủ, rồi dùng tên nỏ phản kích.
Trong đêm đen, Tần Tang gọi ra Băng Tinh hộ giáp, tốc độ nhanh như chớp, thế như chẻ tre, Diêm Vương đã sớm được hắn gọi ra.
Vài cái ám tiễn căn bản không tạo thành một chút xíu uy hiếp nào lên người hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc đã có mười mấy tên thích khách mất mạng trong tay Tần Tang. Tất cả thích khách có mặt đều sợ vỡ mật, chạy vội hướng về phía rừng sâu. Động tĩnh của mấy người này tất nhiên không thể giấu được lỗ tai Tần Tang. Hắn vừa định đuổi theo giết hết, trong lòng đột nhiên hơi động, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.
Ánh trăng đêm khuya lờ mờ, đỉnh núi bị một tầng sương mù bao phủ. Có một bóng người mới vừa rồi vụt thoáng qua trong màn sương, nếu không phải là ánh mắt của hắn tốt, hắn còn tưởng mình nhìn nhầm rồi.