Người nhìn trộm trên đỉnh núi thấy tình thế không ổn, định chạy trốn. Tần Tang cười lạnh một tiếng, lệnh Diêm Vương đuổi theo kẻ địch, chính mình cũng điểu khiển thân pháp phóng theo, vọt lên đỉnh núi.
Vừa lên đến đỉnh, Tần Tang liền thấy thi thể một người đàn ông mặc y phục trắng nằm trên tảng đá. Tần Tang ngồi xổm xuống lục lọi, lấy ra lệnh bài của ông ta, hóa ra là người quen, một trong Tứ Đại Hộ Pháp của Huyết Y Lâu - Bạch Y Tú Tài!
Võ công người này không hề kém cạnh Bạch Giang Lan, vậy mà lại im hơi lặng tiếng chết ở đây.
Trong lòng Tần Tang suy tính, Bạch Y Tú Tài mai phục mình, sau lưng chưa hẳn là do Đông Dương Vương cầm đầu, mà có thể là do Thế Tử* tham lam bảo vật. Nhưng mà, bọn chúng có dũng khí duỗi ra móng vuốt, thì cũng nên chịu được đau đớn bị người chặt bỏ.
*thế tử: Thế tử là một danh hiệu phong cho người thừa kế của các Quốc vương đang là chư hầu của một Đế quốc, hay là người thừa kế của các Hoàng tử mang tước Vương trong khối vùng văn hóa chữ Hán.
Thủy Hầu Tử lặng lẽ phóng lên đỉnh núi:
-Tần tướng quân, chỉ có một huynh đệ bị thương nhẹ, phe địch còn hai người sống, đã bắt.
-Truyền lệnh xuống, không cần người sống, giết hết!
Tần Tang xách theo thi thể Bạch Y Tú Tài chạy xuống núi, rồi ném cho Thủy Hầu Tử:
-Ngươi và Văn Khuê mang theo một nửa nhân lực mau trở về thành Trà, lặng lẽ giao cho Quận chúa cái thi thể này, còn lại không cần nhiều lời.
...
Đi đến thế giới này đã sáu cái mùa đông, lần đầu tiên Tần Tang lấy thân phận Kiêu Dũng Doanh Tả đề đốc đi vào Đại Tùy Đế Đô.
Ba quận Đế Đô liên tiếp bị đột phá, tướng thủ phòng vệ phía sau lại đầu hàng, Đông
Dương Vương mang theo chí hướng thiên hạ, đại quân bao vây Đế Đô, Đế Đô kiên trì giữ ba tháng thì cạn kiệt lương thực, Ngụy Đế không muốn trốn về phía Bắc, nên treo cổ tự tử ở trong cung, còn tướng lĩnh cùng thủ vệ thì xin hàng.
Đông Dương Vương không vào cung, trước tiên đi Triều Thánh Sơn tế bái Tiên Hoàng, đại điển đăng cơ được xác định vào ngày đầu tiên của năm mới, thời gian chuẩn bị vẻn vẹn chưa đến hai tháng, các đại thần bề bộn chuẩn bị việc phong thiện* trên Triều Thánh Sơn, còn chuyện dẹp yên quân nổi loạn ở phía Bắc thì ngược lại ai cũng không vội.
*phong thiện: Quét đất để tế gọi là “thiện”, “phong thiện” là quét dọn một ngọn núi để chuẩn bị tế trời.
Tần Tang chiếm được một cái phủ của Ngụy Đế, chỉ chừa một đội binh lính canh cổng, ngoại trừ đám người Ngô Truyền Tông ra thì bất cứ ai đến phủ để bái phỏng đều không gặp mặt.
Trong hàng tướng ngũ, bên dưới hai vị Đô Đốc là Tả Đô Đốc, số lượng hai bàn tay có thể đếm được. Tần Tang chỉ huy Kiêu Dũng Doanh, phối hợp với Đắc Thắng Doanh ở Quy Trạch Quận, chiến công hiển hách. Mặc dù khoảng thời gian tiến công đánh Đế Đô thì biểu hiện hơi bình thường, nhưng không hề ảnh hưởng đến địa vị của Tần Tang. Coi như không phong Quận Vương, thì Hầu Tước sẽ không thể không có.
Tính tình vị đại tướng có quyền thế mạnh mẽ này lại quái đản như vậy, khiến người trăm mối ngổn ngang không thể giải được.
Ai mà ngờ được, sau chiến dịch Độ Nha Khẩu, Tần Tang hiếm khi đem tinh lực đặt vào quân vụ, toàn tâm toàn ý đặt trên việc tu luyện, có lúc vừa luyện chính là một ngày.
Sau đó Tả Đề Đốc của Kiêu Dũng Doanh phạm phải sai lầm lớn, Quận Chúa tự mình đến doanh gặp Tần Tang, mới có thể đem vị trí Tả Đề Đốc ép cho hắn.
Đây cũng giải thích vì sao Kiêu Dũng Doanh sau đó tại cuộc chiến Đế Đô không có thành tựu xuất sắc nào. Nhưng nhờ vào Tần Tang ủy quyền, đám người Ngô Truyền Tông, Thủy Hầu Tử đều được rèn luyện đầy đủ, nên có thể một mình đảm đương một phía.
Mà Tần Tang đạt được lợi ích không nhỏ, không bao lâu liền đột phá thành công tầng thứ năm của U Minh Kinh.
Triều đình mong chờ phong thiện ở Triều Thánh Sơn nhiều năm, nay đã gần trong gang tấc, Tần Tang cũng càng ngày càng mong đợi, không biết cái tên thanh niên họ Hàn kia sẽ mang lại cho mình kinh hỉ như thế nào.
Trước năm mới, tuyết lớn rơi ba ngày.
Nhưng năm nay lại là năm bách tính Đại Tùy cảm thấy an tâm nhất trong các năm. Tuyết lớn vốn được xem là thiên tai, nay đều được xưng là điềm báo một năm được mùa, là điềm lành.
Mây tiêu tuyết tan, tuyết qua trời sáng*.
*nguyên văn “vân tiêu tuyết tễ, tuyết qua trời trong”, dựa theo Văn Hải Phi Sa Ký. Ở đây tác giả ám chỉ nền chính trị thay đổi, đi từ bóng tối đến ánh sáng.
Sắc trời còn mờ tối, con đường mòn lên Triều Thánh Sơn đã được quét dọn sạch sẽ lớp tuyết đêm qua, vãi lên rơm rạ và bột than tro, Tần Tang trò chuyện cùng với Phùng Đô Đốc và Mục Đề Đốc, từng bước leo núi, xung quanh bọn họ đều là các Đại tướng quân hoặc quan lại có công.
Đằng trước là nội vệ mở đường, sau đó là Đông Dương Vương, tiếp theo là Thế Tử, Quận Chúa và các vị Hoàng tử.
Sau cùng là bách quan, hộ vệ, các vật phẩm cúng tế như ngọc và tơ lụa, cùng với con hy*, còn có tư thình* các thứ.
*con hy: một con vật dùng để tế.
*tư thình: xôi đựng trên đĩa cúng gọi là “tư thình”.
Mọi người đều đi bộ, xe thì lưu lại dưới chân núi, để tỏ lòng tôn kính.
Mất nửa canh giờ mới leo lên được đỉnh núi, nhìn thấy được Triều Thánh Cung. Thân thể của chúng tướng lĩnh hiên ngang, thân thể bách quan yếu đuối, có người suýt nữa mệt xỉu, cả người Thế Tử nóng chảy và mồ hôi, thở hồng hộc, biểu hiện còn không bằng Đông Dương Vương và Quận Chúa, hai người này vẫn bình thản như thường.
Quan viên của Ti Thánh Giám đứng trước cửa Triều Thánh Cung, trông thấy Đông Dương Vương thì liền quỳ lạy hành lễ. Trải qua một trận nghi thức, cung chủ của Triều Thánh Cung mang đến long bào mới toanh để Đông Dương Vương mặc vào, phía dưới thì bắt đầu bận rộn lên.