Tần Tang phát hiện ngoại trừ mình và Nguyễn Nam Phong ở bên ngoài, đồng môn của Khôi Âm Tông ở bên trong, vẫn còn một vị tên là ,Lưu Dực sư huynh cũng trổ hết tài năng, hắn cũng là một trong năm người đột phá luyện khí kỳ tầng thứ bảy.
Kỳ quái là,từ lúc đi vào khu vực trung tâm, Lưu Dực vẫn luôn có một bộ dáng tâm sự nặng nề, ngồi trên đá ngầm cũng vẫn rầu rĩ không vui, không biết đã gặp phải việc khó gì.
Lưu Dực ở trên đá ngầm đứng ngồi không yên, đột nhiên hai tay nắm chặt, ngẩng đầu lên, mở miệng nói:
-Hai vị sư thúc, đệ tử có một chuyện muốn bẩm báo...
Vừa mới nói được nửa câu, Lưu Dực đột nhiên mặt mũi tràn đầy thống khổ, thanh âm im bặt, sau đó trên mặt xuất hiện một làn khói đen mờ mịt, hôi thối tản ra, thân thể nghiêng một cái, ngã vào trong hồ nước, đã không còn thở nữa.
Đột nhiên phát sinh dị biến khiến mọi người giật nảy mình,phiêu phiêu bay lên giữa không trung, Dư Hóa lại lắc mình đi tới vị trí của Lưu Dực, vớt thi thể của hắn ra,kiểm tra một phen rồi sau đó thản nhiên nói:
-Dường như là trúng một loại trùng độc nào đó, ẩn nấp đến bây giờ mới phát tác. Loan sư huynh, trong cấm địa không lẽ vẫn còn có trùng độc hoành hành?
Lúc nói đến trùng độc, ánh mắt ẩn chứa thâm ý sâu sắc của Dư Hóa lại nhìn về Tần Tang cùng Nguyễn Nam Phong.
Tần Tang cả người phát lạnh, lại thấy trong ánh mắt của Nguyễn Nam Phong cũng ẩn chứa đầy sự khiếp sợ.
Vị Dư sư thúc này chẳng lẽ cũng là tai mắt của Khôi Âm Tông,ngay cả Trúc Cơ Kỳ cũng có người trà trộn, vậy Nguyên Chiếu Môn đến cùng là có nhiều hay ít người của Khôi Âm Tông ẩn núp bên trong?
Vừa rồi hắn cũng có suy nghĩ sẽ khai báo,hắn cũng không sợ Thực Tâm Trùng uy hiếp, may mắn lý trí đã bị ép xuống.
Bây giờ suy nghĩ một chút, Tần Tang không khỏi hoảng sợ.
Loan Sơn không có chú ý đến mờ ám giữa mấy người bọn họ, không thèm để ý nói:
-Ta cũng mới phụ trách Thăng Tiên đại hội không lâu, trước đó cũng từng nghe nói bên trong có hồ độc, chắc chắn sẽ có độc trùng tồn tại. Người này trong thân có trùng độc nhưng lại mờ mịt không hề phát hiện, chết không có gì đáng tiếc. Dư sư đệ đem xác ném ra ngoài đi, để tránh làm ô nhiễm đến thanh tĩnh của đất, chút nữa lại chờ thêm một người là được.
Dư Hóa vỗ vỗ tay, cười nói:
-Không vội, Lưu lại để cảnh tỉnh các đệ tử ở phía sau, để tránh sau này lăn lộn ở tu tiên giới đến chết thế nào cũng không biết.
Thi thể của Lưu Dực cứ như vậy nằm ở trên đá ngầm,một đám đệ tử đều né xa ra, lại chờ thêm một thời gian, cuối cùng mười hai người đã đến đông đủ.
Độ Nguyệt Phiệt chở ba người Loan Sơn, Dư Hóa, Triệu Viêm và Tần Tang cùng mười hai tân đệ tử mới nhập môn, theo đường cũ quay lại Nguyên Chiếu môn, những người khác không có trong danh sách mười hai tán tu đều bị phân phát tại chỗ.
Ngoài Tần Tang và Nguyễn Nam Phong ra thì phía sau còn một sư tỷ tên Ngô Liễu Nguyệt ở chung một chỗ, nhưng tu vi của nàng ta mới chỉ là Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu.
Nếu Lưu Dực không chết thì Khôi Âm tông họ có thể chiếm một phần ba danh sách.
Tần Tang nhìn thấy mấy vị sư huynh sư tỷ thất bại rời đi, lo lắng sau khi rời khỏi Bát Quái cấm địa, thứ chờ họ sẽ là thứ gì.
Nhưng Tần Tang càng lo lắng cho bản thân mình hơn.
-Sau này các ngươi sẽ là đệ tử của Nguyên Chiếu môn, phải tuân thủ theo quy củ của sư môn, không được làm bất cứ chuyện gì phản bội sư môn, nếu không giết chết không luận tội!
Dư Hóa thao thao bất tuyệt nói cho bọn họ nghe quy của của Nguyên Chiếu môn, gương mặt đầy vẻ chính nghĩa, nhưng lời của hắn ta trong tai Tần Tang lại mang theo vẻ châm chọc.
-Sau khi tiến vào sư môn các ngươi sẽ đi từ đệ tử tạp dịch mà lên để rèn luyện tâm tính. Người phân việc tạp dịch cho các ngươi vốn là do Đỗ sư thúc của các ngươi sắp xếp, nhưng hôm nay hắn có chuyện nên không tới được, ta đành vượt quá chức phận vậy.
Vừa nói, Dư Hóa vừa lấy trong túi tử giới ra mươi hai lệnh bài linh mộc phẩm chất trống không, liếc mắt nhìn đám người mấy vòng, suy tư trong chốc lát rồi chọn ra một người trong số đó, dùng linh lực hóa bút viết lên lệnh bài một cái, sau đó ném cho Nguyễn Nam Phong.
-Nguyễn Nam Phong, ngươi tu luyện Âm Hỏa Chân Pháp thì tới phòng Hỏa Hoàn phụ trách trông giữ lò.
-Côn Lập...
-Ngô Liễu Nguyệt...
...
Dư Hóa sắp xếp cho từng người, không ai dám dị nghị điều gì.
Lúc này, Tần Tang đột nhiên nghe thấy tên của chính mình.
-Tần Tang, ngươi vừa tu luyện Thủy Hành công pháp vừa tới Hành Vân cốc trông nom linh điền, cầm lấy.
Dưới cái nhìn soi mói của Dư Hóa, Tần Tang khôn khéo vâng một tiếng, vươn tay tiếp nhận lệnh bài, mở ra nhìn trên đó viết mấy hàng chữ.
Tân đệ tử mới nhập môn Nguyên Chiếu môn, Hành Vân cốc, Tần Tang.
Cuối cùng, mười hai người bị chia ra tới những nơi khác nhau, Nguyễn Nam Phong tới phòng Hỏa Hoàn, Ngô Liễu Nguyệt tới dãy Hoạn Yêu lĩnh, nghe không giống nơi quan trọng gì cho lắm, hơn nữa qua giọng điệu của Dư Hóa, những công việc tạp dịch này có vẻ rất nặng nhọc.
Tần Tang nhớ tới giọng điệu khinh thường của thiếu niên mặc kình trang khi nhắc tới đệ tử tạp dịch liền không nhịn được mà cười khổ, bái nhập tông môn tu tiên vì muốn cầu tiên, nhưng giờ lại phải làm mấy việc vô tích sự như này. Khổ cực không nói, thời gian tu luyện cũng bị chiếm hơn nửa, không biết bao giờ mới hết khổ, khó trách thiếu niên mặc kình trang kia coi thường như vậy.
-Các ngươi dùng hết sức mà làm xong chuyện được giao thì tự nhiên sư môn sẽ nhìn được hết, nếu các ngươi đủ cần cù chăm chỉ thì sẽ được một vị sư huynh Trúc Cơ kỳ nào đó nhận làm đệ tử chân truyền, đó là chuyện rất bình thường.
Dư Hóa miễn cưỡng nói thêm mấy câu, khi họ đang nói chuyện, Độ Nguyệt Phiệt cũng đã đi tới gần sơn môn Nguyên Chiếu môn.