Lá xanh có hình dáng như lá trúc, xanh tươi như ngọc, gặp gió liền dài,kình trang thiếu niên cầm kiếm nhảy vọt, nhảy lên mảnh lá xanh đuổi theo không bỏ, tốc độ so với Bằng Hư Phong không thua chút nào.
Mắt trận nằm cách miệng hang không xa, Tần Tang cưỡi gió mà đi, sau vài lần chạy liền tới.
Kình trang thiếu niên không nghi ngờ gì liền theo sát mà đến, thấy tốc độ của Tần Tang lại còn tưởng rằng hắn đã cạn kiệt linh lực không thể ngự pháp khí được nữa, trên mặt vừa lộ chút vui mừng, chợt trên đất gương đồng đột nhiên xoay chuyển, thả ra vài tia hắc khí,kình trang thiếu niên mặt mũi tràn đầy tức giận,bị lọt vào cạm bẫy của kính trận.
Kính trận hình thành một cái bình chướng sương mù đang “ phanh phanh" rung động, những cái gương đồng kia cũng rung động không ngừng, phát ra âm thanh thanh thúy, đây rõ ràng là do thiếu niên kia ở bên trong đang điên cuồng phản kích.
Tần Tang nắm chặt lấy Hoặc Thần Kính, thần sắc khẩn trương,chờ lúc kính trận đã triệt để hoàn thành, gương đồng bay đến phía trên bao kính trận lại,kính trận lúc này mới yên ổn lại.
Tần Tang thở dài nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, cũng may mắn là đã có chuẩn bị, nếu không đối mặt với đối thủ cường đại như vậy thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Mặc kệ kình trang thiếu niên đang giãy dụ ở bên trong kính trận, Tần Tang đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng cầm Ly Long Kiếm lên xem xét,mà cái xem xét này khiến cho mặt Tần Tang đen lại.
Bên hông Ly Long Kiếm lại xuất hiện một vết nứt!
Cũng không biết do trùng hợp hay là bản thân Ly Long Kiếm đã yếu ớt, đường đường là cực phẩm pháp khí lại dễ dàng bị hư hại như vậy.
Ánh mắt của Tần Tang biến hóa không ngừng, Ly Long Kiếm còn chưa có hư hại hoàn toàn,nhưng trước khi tu sửa lại hắn hoàn toàn không dám dùng tới nữa,kiếm hư là chuyện nhỏ, lỡ như đang trong lúc giao chiến lại đột nhiên gãy mất, vậy khẳng định là mạng nhỏ của mình không còn.
Đem Ly Long Kiếm bỏ vào trong Túi Giới Tử, Tần Tang nhìn chằm chằm vào trong kính trận, nghĩ tới một món pháp khí cực phẩm như vậy lại bị hủy trong tay người này thì trong lòng cũng vô cùng oán giận, liền lập tức khoanh chân ngồi xuống, tay cầm linh thạch gọi Ô Mộc Kiếm ra.
Một lúc sau, Tần Tang mở mắt ra, Ô Mộc Kiếm yên tĩnh không tiếng động bay tới bên cạnh biên giới của kính trận.
Lúc này,bên trong của kính trận hoàn toàn yên tĩnh, kình trang thiếu niên hình như đã bị mê hồn ở bên trong Hoặc Thần Kính ảnh hưởng.
Tần Tang điều khiển Ô Mộc Kiếm bay lơ lửng ở trên kiếm trận một lúc, rồi hít sâu một hơi đưa tay thu Hoặc Thần Kính trở về, sau đó trong lòng hơi động, không chờ sương mù tản đi hết,Ô Mộc Kiếm đã lập tức bay nhanh đâm thẳng vào.
Ngay sau đó, trong sương mù liền truyền ra một tiếng "Đinh" vang giòn.
Chờ sương mù chậm rãi tiêu tán, liền trông thấy Ô Mộc Kiếm bị một thanh Loan Đao hình trăng lưỡi liềm gắt gao chặn lại, cả hai thế lực ngang nhau, giằng co ở không trung một lúc, nhưng không ai có thể tiến lên được.
Kình trang thiếu niên mặt mũi tràn đầy kinh sợ, nghẹn ngào hô to:
-Ngươi cũng có phù bảo? không đúng, phù bảo của ngươi tại sao lại kỳ quái như vậy?
Tần Tang lạnh lùng nhìn hắn không nói, nhưng trong lòng cũng rất hoảng sợ, không nghĩ tới ở đây lại có người có thể chặn lại được năng lực mê hồn của Hoặc Thần Kính, chỉ thấy trên đầu của kình trang thiếu niên đang đội một cái mũ vải màu xám mà trước kia hắn chưa từng thấy qua, chắc đây là tác dụng của món pháp khí này.
Làm cho Tần Tang kinh ngạc hơn là chuôi của thanh loan đao này, nghe giọng điệu của thiếu niên kia thì đây chắc hẳn là một món pháp bảo.
Đây là lần thứ nhất Tần Tang trông thấy phù bảo, loan đao có hình trăng lưỡi liềm,so với Ô Mộc Kiếm thì lớn hơn một chút. trên thân đao tản ra hàn quang băng lãnh, sắc bén không gì sánh được, cũng khó trách có thể đánh được với Ô Mộc Kiếm.
Hắn ở bên ngoài thì chuẩn bị Ô Mộc Kiếm, kình trang thiếu niên lại giả vờ bị mê hồn, thực ra lại ở bên trong kính trận chuẩn bị phù bảo, hai người lại có suy nghĩ giống như nhau.
Tần Tang hiện tại hối hận vô cùng,sử dụng đến Ô Mộc Kiếm mà vẫn không thể giết chết đối phương, sớm biết thiếu niên này khó đối phó như vậy thì hắn đã sớm chạy trốn rồi.
Hiện giờ, Ô Mộc Kiếm đang phải chống đỡ với Nguyệt Nha Loan Đao, hai người ai cũng không dám lui một bước, nếu không kết quả sẽ là chết ngay tại chỗ, mà nếu cứ giằng co như vậy, thì hưu chết vào tay ai cũng rất khó nói rõ.
Kình trang thiếu niên hiển nhiên là cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn cũng không muốn phải bỏ mạng ở đây một cách không minh bạch, đồng quy vu tận cũng không được, mạng của hắn đem so với một kẻ tán tu nhỏ bé thì quý giá hơn nhiều.
Nghĩ tới đây kình trang thiếu niên âm thầm cắn răng, dốc hết toàn bộ linh lực trong cơ thể mình truyền vào trong Nguyệt Nha Loan Đao, chỉ thấy Nguyệt Nha Loan Đao tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trong lúc nhất thời Ô Mộc Kiếm liên tục bị đánh lùi.
Tần Tang mặt hơi biến sắc, không dám chậm trễ thúc đẩy Ô Mộc Kiếm, nhanh chóng chặn Nguyệt Nha Loan Đao lại.
Lúc này ,linh lực trong cơ thể của hai người đều đang điên cuồng tiêu hao.
Rất nhanh, trong lòng bàn tay của Tần Tang truyền đến một tiếng vang giòn, linh lực đang giữ trong tay bị bể nát, trở thành một phế thạch, Tần Tang nhanh chóng thay đổi một khối mới, kình trang thiếu niên ở phía đối diện cũng y như vậy, nhưng trong lúc đang điên cuồng tiêu hao linh lực như vậy mà nói, việc bổ sung một chút ít linh lực như vậy chỉ như một hạt cát nhỏ trong sa mạc mà thôi.
Sắc mặt của kình trang thiếu niên thay đổi không ngừng, đột nhiên mở miệng nói:
-Ngươi tuyệt đối không phải là tán tu, rốt cuộc ngươi là đệ tử của gia tộc nào?