Mục lục
Khấu Vấn Tiên Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tang thấy Mạnh Như Hối muốn nói lại thôi, vẻ mặt kì lạ liền hỏi:

-Mạnh sư huynh, Tất sư huynh, hai ngươi tìm ta có chuyện gì?

Mạnh Như Hối do dự nói:

-Tần sư đệ, ngươi nói thật đi, có phải ngươi đã đắc tội Dư sư thúc đúng không?

Dư Hóa!

Lòng Tần Tang hơi động, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, làm ra vẻ nghi ngờ hỏi:

-Ta chỉ mới ra mắt Dư sư thúc ở Thăng Tiên Đại Hội một lần, rồi lại nghe theo sắp xếp của Dư sư thúc tới Hành Vân cốc, có lẽ không làm gì thất lễ cả.

Mạnh Như Hối lắc đầu, nói:

-Tần sư đệ, sau này mảnh vườn của ngươi sẽ do Tất sư đệ phụ trách, ngươi đi theo ta.

Tần Tang ôm một bụng nghi ngờ, không biết Dư Hóa định làm gì. Hắn tạm biệt Tất sư huynh, rồi quay lại động phủ thu dọn đồ đạc, xong đâu đó mới ngự pháp khí đi theo Mạnh Như Hối.

Nơi ở của Mạnh Như Hối là một căn nhà lá, xây ở giữa cốc, dựa núi cạnh sông, bên cạnh gian nhà còn nuôi mấy con Thanh Ngưu làm bạn, mãn ý nhàn nhã, theo hắn ta nói thì gian nhà này được làm giống với trí nhớ tuổi thơ.

-Mời Tần sư đệ vào, nếm thử Uẩn Linh trà mà Nghiêm sư muội vừa hái đi. Bên ngoài không được uống loại trà ngon như này đâu.

Mạnh Như Hối tươi cười mời Tần Tang vào phòng.

Tính cách Mạnh Như Hối hiền lành, mặc dù Tần Tang mới gặp Mạnh Như Hối vài lần nhưng cũng cảm thấy người này không tệ.

Tần Tang không có tâm trạng thưởng trà, liền chắp tay nói:

-Mạnh sư huynh, ngươi nói thật với ta đi, đã xảy ra chuyện gì rồi? Ta gia nhập Nguyên Chiếu môn thế nào ngươi cũng biết đấy, luôn đúng mực ở trong sơn cốc cẩn thận nuôi dưỡng linh dược, Thuyết Pháp đường còn chưa từng đi qua, chắc chắn không thể đắc tội ai.

Mạnh Như Hối thu lại ý cười, than nhẹ:

-Tần sư đệ, ta cũng tin là ngươi không phải loại người lông bông gì, nhưng nơi này là tu tiên giới, thực lực không bằng người ta thì không có tư cách nói chuyện phải trái. Nói không chừng ngươi đã làm gì đó, hoặc là ánh mắt, giọng điệu không đúng một chút thôi cũng khiến người khác ghi hận trong lòng, sau này Tần sư đệ phải đối nhân xử thế thỏa đáng hơn một chút...

Mạnh Như Hối nói một tràng đạo lý với Tần Tang, cuối cùng lại nói tiếp:

-Vị Tất sư đệ vừa rồi kia cũng vì vô tình đắc tội một vị sư thúc Trúc Cơ kỳ, vị đó ám chỉ cho ta nên ta chỉ đành phân cho Tất sư đệ công việc tạp dịch khổ cực nhất, một lần chịu khổ liền mười năm. May là ở trong sư môn ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng phải tuân thủ theo quy củ, không thể hở chút là đánh đánh giết giết được, nếu ở bên ngoài thì mạng cũng chẳng còn.

Tần Tang hiểu điều này, trầm giọng nói:

-Mạnh sư huynh, ý của huynh là...

Mạnh Như Hối gật đầu, nói:

-Sư đệ đi theo ta.

Hai người bay thẳng ra ngoài Hành Vân cốc, bay về hướng tây, Tần Tang phát hiện dọc đường có không ít sơn cốc tương tự, đều bị mây mù ngăn trở. Hai người bay không xa, Mạnh Như Hối dừng lại trước một sơn cốc, lấy một lá linh phù mở đại trận, sau đó giao lại linh phù và ngọc giản cho Tần Tang.

Hai người một trước một sau đi vào, Tần Tang lập tức ngửi được mùi thuốc nồng nặc bên trong, thầm nghĩ không phải nơi này cũng là vườn thuốc đó chứ.

-Đây là Hồi Dương cốc, cũng do ta phụ trách, bên trong cũng trồng linh dược.

Mạnh Như Hối hơi dừng một chút, nhìn Tần Tang xong mới nói:

-Chỉ là linh dược được trồng ở đây đều cấp cho Trường Sinh đường luyện đan sử dụng, mỗi một cọng linh dược ở đây đều phiền toái hơn so với linh dược trong Trúc Tử cốc ở Hành Vân cốc nhiều. Tần sư đệ đã quen tay chăm sóc vườn thuốc, giờ chăm sóc đống linh dược này cũng không khó lắm...

Hồi Dương Cốc lớn hơn so với Trúc Tử cốc, chủng loại linh dược trong linh điền nhiều hơn gấp mấy lần chủng loại hơn so với Trúc Tử cốc, Tần Tang dùng thần thức thăm dò ngọc giản để xem yêu cầu và điều cấm, vừa nhìn đã thấy hoa cả mắt, đầu óc quay cuồng.

Trông nom linh điền ở nơi này còn tốn thời gian hơn cả trông nom linh dược trong Trúc Tử cốc.

Thấy Mạnh Như Hối xoay người muốn đi, Tần Tang vội vàng đuổi theo: "Mạnh sư huynh chậm chút."

Mạnh Như Hối cho rằng Tần Tang không nhẫn nhịn được, liền tận tình khuyên bảo:

-Ta biết Tần sư đệ không cam tâm, nhưng ngươi nhẫn nãi thêm mấy năm nữa, chờ Dư sư thúc nguôi giận là được, buổi Thăng Tiên Đại Hội lần sau ta sẽ dùng hết sức mình để hòa giải giúp ngươi.

Tần Tang cười nói:

-Sư huynh yên tâm, chữ Nhẫn này ta rất hiểu. Ta chỉ muốn thỉnh giáo sư huynh, bây giờ ta cần mấy thứ, không biết nên mua ở nơi nào?

Mạnh Như Hối à một cái, nói:

-Sư đệ biết Thuyết Pháp đường không? Cứ cuối tuần thì trong Thuyết Pháp đường chắc chắn sẽ có sư thúc Trúc Cơ kỳ giảng đạo, khi đó đại đa số đệ tử trong sư môn cũng tới Thuyết Pháp đường nghe. Hiếm khi có nhiều người tụ lại một chỗ như vậy nên ở đó sẽ bắt đầu bổ sung thứ không có, trao đổi thứ mình cần. Sau này dần dần hình thành một thông lệ, cứ buổi tối cuối tuần là các đệ tử trong sư môn sẽ dùng Thuyết Pháp đường làm nơi để giao dịch. Sư môn không những không cấm mà còn khích lệ, đôi lúc trong buổi trao đổi còn xuất hiện cả bóng dáng của sư thúc Trúc Cơ kỳ nữa, nhưng...

Mạnh Như Hối đổi ngữ khí:

-Buổi trao đổi dù sao cũng do các học trò trong sư môn tạo ra nên đồ tốt rất ít. Nếu sư đệ muốn mua pháp khí tốt, hoặc là một số vật phẩm trân quý thì cần phải ra ngoài tìm mấy phường tu tiên mới có. Bên dưới sư môn, đi thẳng về phía bắc sẽ thấy phường Thiên Nguyên... Phường Thiên Nguyên là sản nghiệp của Nguyên Chiếu môn chúng ta, rất hưng thịnh, có danh tiếng không nhỏ trong tu tiên giới, sư đệ tới đó chỉ cần trình ra lệnh bài là sẽ được bảo vệ, không cần phải lo lắng tới an toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK