Mở nắp bình ra, liền cảm thấy một mùi hương mát lạnh bay vào mũi, đau đớn trên người cũng tiêu giảm đi mấy phần.
Cái này hẳn là thạch nhũ trăm năm mà Dương Nguyên Tang cùng Thẩm Tinh nói tới, có thể là đã lục soát được từ trong sào huyệt Sơn Ngạc.
Tuy nói bảo vật bên trong cấm địa Bát Quái đã bị Nguyên Chiếu môn vơ vét không còn gì, có để lại để lọt cũng là mấy thứ tầm thường, hơn nữa Nguyên Chiếu môn cũng chưa chắc đã để ý tới một ít thạch nhũ trăm năm này.
Dương Nguyên Tang vốn là đang ở tầng thứ sáu đỉnh phong, luyện hóa thạch nhũ có tỉ lệ mượn lực đột phá tầng thứ bảy rất lớn. Nhưng hiệu lực Tụ Khí đan vẫn còn đè ép trong cơ thể Tần Tang kìa, khoảng cách đột phá còn xa lắc. Hiện tại, tác dụng của thạch nhũ đối với hắn không lớn, nên cũng thu vào một chỗ cùng với linh thạch trung phẩm.
Mười khối ngọc bài xếp thành một hàng ở trước mặt.
Dương Nguyên Tang bốn khối, Thẩm Tinh hai khối cùng bốn khối của tần Tang.
Trong cấm địa, người thu thập đủ ngọc bài nhanh hơn mình hẳn là không nhiều lắm đâu, Tần Tang âm thầm nghĩ. Trắc trở phen này cuối cùng cũng không có uổng phí.
Mười khối ngọc bài hợp lại, có hình dạng giống như một cuốn sách ngọc. Trên ngọc bài trong suốt lóng lánh bỗng hiện một tầng sương mù. Phía dưới sương mù dường như có núi non sông hồ, nhưng lại bị che lấp, một chút cũng không nhìn thấy, chỉ có một mũi tên sáng loáng, cho dù Tần Tang có di động ngọc bài thế nào thì từ đầu đến cuối nó vẫn chỉ vào cùng một phương hướng.
Đạt được càng nhiều ngọc bài, sương mù trên sách ngọc sẽ càng mỏng manh, chỉ dẫn lại càng rõ ràng. Mười khối ngọc bài chỉ có thể nhìn thấy một mũi tên, phía trước là cái dạng địa thế gì, có thể đi thông qua được hay không.. thì hoàn toàn không biết.
Tần Tang đã sớm biết chuyện này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, xác định phương hướng xong, đem ngọc bài cùng vật hữu dụng trên mặt đất, đều thu hết vào Túi Giới Tử, cảm ứng một chút thương thế bên trong cơ thể, thấy không có gì đáng ngại thì cõng Ly Long kiếm, sử dụng Bằng Hư Phong bay ra khỏi sơn động.
Có thể cưỡi gió bay lượn, cảm giác quả nhiên sảng khoái, chỉ là mục tiêu cũng quá dễ thấy.
Phương hướng ngọc bài chỉ là ở sâu trong đại bình nguyên, may mà không cần phải trở lại mảng hồ độc kia.
Tần Tang chớp mắt đã bay ra khỏi rặng núi, tiến vào bình nguyên. Đè thấp sương khói, hắn lao đi vùn vụt trên bụi cỏ.
Đại bình nguyên tầm mắt trống trải, tốc độ Bằng Hư Phong không thấp, lại có tam đại cực phẩm linh khí trên người, Tần Tang cũng không quá sợ sẽ có tên có mắt không dùng nào chạy đến trêu chọc mình, coi như đánh không lại, trốn cũng vẫn được.
Vốn cho rằng trên đại bình nguyên liếc mắt một cái đã nhìn không sót thứ gì, còn có thể thu hoạch được thêm mấy khối ngọc bài. Không ngờ hắn cưỡi gió phi hành đã lâu, đến một đối thủ cũng không gặp được, rất là kỳ quái.
Không đến hai canh giờ Tần Tang đã đi ngang qua đại bình nguyên, phía trước xuất hiện vô số khe nứt, sườn núi nham thạch.
Ở trong tầm mắt, mặt đất dường như bị xé rách, các khe nứt đan xen nhau khắp nơi, hai đạo sườn núi đá trong khe nứt cao có thấp có, phần lớn đỉnh chóp đều cực kì mỏng manh, giống như một lưỡi dao vậy, khó mà đặt chân lên được.
Chỉ vẻn vẹn cách bởi một vách núi đá mà sinh thái bên trong mỗi khe nứt lại không hoàn toàn giống nhau.
Có cỏ thơm mọc um tùm, dòng suối nhỏ uốn lượn, có nước sông cuồn cuộn, cũng có cây cổ thụ cao che trời thậm chí còn cao hơn so với vách đá.
Những thứ này rất thích hợp để mai phục.
Nếu như trong khe nứt có yêu thú ẩn náu thì sẽ rất khó để phát hiện được.
Tần Tang đứng ở bên mép nhìn trong chốc lát, trong lòng âm thầm cảm thán, lấy ra ngọc bài xem phương hướng chính xác rồi nhảy vào bên trong một cái khe nứt , không dám bất chấp cưỡi gió mà đi nữa, chỉ có thể dùng Vân Độn Chi Pháp để đi đường.
Những khe nứt này hỗn loạn quanh co, Tần Tang buộc phải đi vòng, liên tiếp sửa đổi phương hướng, cũng may không bị yêu thú chặn đường, nhưng cũng không gặp được người tu tiên.
Tần Tang chạy ở bên trong khe nứt hơn một canh giờ, nhưng vẫn chưa ra được ngoài, không khỏi có một chút khó chịu, hắn che giấu thân mình leo lên phần đỉnh núi đá, lại thấy phía trước vẫn là khe nứt vô tận thì đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Sau khi nhìn thấy địa thế trước mặt, Tần Tang không khỏi khẽ 'Ồ' một tiếng, ở phía trước lại có mười mấy khe nứt giống như những miệng hồ lô vậy, cuối cùng thu lại một chỗ, sau đó lại phân tán, đủ loại địa hình khác biệt giao nhau ở nơi đó, nhìn rất kì lạ.
Tần Tang xem phương hướng, hắn thấy mũi tên chỉ dẫn về con đường phía trước thì nhanh chóng lao về hướng đó, lúc sắp đến gần miệng hồ lô thì dừng lại.
Tiếp đó, trên người Tần Tang đột ngột xuất hiện mây mù, hắn lập tức dùng Lạc Vân Sí để che giấu thân mình, rồi trốn ở phía sau một tảng đá.
Ở khu vực bên trong chỉ thấy miệng hồ lô, có vài khe nứt bên trong chảy ra nước, ở nơi đó hội tụ thành một cái đầm nước, nước đầm trong veo nhìn thấy cả đáy, trên bờ thì hoa cỏ cây cối loại gì cũng có, hơn nữa còn có một người đang nằm ở bên cạnh đầm nước.
Nơi Tần Tang đứng trong khe nứt chỉ có một bụi cỏ thấp bé, vậy nên trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy người kia.
Người này tóc tai bù xù, mặc một bộ áo bào trắng, nằm sấp mặt xuống đồng cỏ, không nhúc nhích, mặt đất phía sau hắn có liên tiếp những dấu chân kèm theo vết máu, cực kì lộn xộn, kéo dài liên tục đến phía sau rừng.