Mục lục
Khấu Vấn Tiên Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tang nghe vậy nhưng biểu tình trên mặt không thay đổi gì, chỉ kỳ quái nhìn nam nhân mặc trường sam trước mặt, nói:

-Ngươi là phàm nhân?

Nam nhân mặc trường sam lập tức nịnh bợ:

-Thượng tiên thật là tinh mắt, tiểu nhân là phàm nhân.

Tần Tang nghi ngờ hỏi:

-Vậy sao ngươi biết ta là người tu tiên?

Nam nhân mặc trường sam thốt lên một tiếng, sau đó chỉ vào lông mày, nói:

-Có lẽ là do thượng tiên không chú ý, chủ nhân nhà chúng ta đã dùng linh phù để đặt Vọng Khí thuật lên người tiểu nhân, loại thuật pháp này có thể thấy được linh lực dao động trên người thượng tiên nên tiểu nhân mới nhận ra ngài là người tu tiên."

-Hóa ra là Vọng Khí Thuật, là sơ suất của ta.

Tần Tang lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, âm thầm nghĩ, hóa ra cần phải có Vọng Khí thuật mới có thể nhìn thấy linh lực dao động trên người.

Khả năng Khu Vật Thuật và Vọng Khí Thuật chính là thuật pháp căn bản của tu tiên, mà bản thân hắn lại chưa từng nghe nói qua, còn chẳng bằng một phàm nhân nữa. Hắn y hệt như tên nhà quê, hôm nay nhất định phải tiếp thu thêm chút kiến thức mới được.

Nam nhân mặc trường sam cười làm lành, vươn tay nói:

-Xin mời thượng tiên.

Tần Tang gật đầu, mới đi được hai bước thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:

-Phường U Sơn các ngươi không cần tín vật sao?

Nam nhân mặc trường sam lắc đầu, nói:

-Chủ nhân của ta có tham vọng là thu hút hào khí của tân khách tứ phương nên sẽ không dùng tín vật. Sau này thượng tiên có tới thì chỉ cần đi là được, cấm chế của phường U Sơn sẽ nhận ra được thân phận người tu tiên của ngài, lớp sương mù dày đặc này sẽ tự động tản ra để ngài đi lại tự nhiên.

Tần Tang ồ một tiếng, rồi vùi đầu đi về phía trước, trong lòng lại đang tự hỏi, khay ngọc không phải tín vật của phường U Sơn, không lẽ nó còn có công dụng khác sao?

Nhìn ánh sáng chỉ dẫn trên khay ngọc, vị trí đang ở bên trong phường U Sơn này.

Tần Tang vốn định nói chuyện với nam nhân mặc trường sam phía trước, nhưng con đường này không dài, chưa đi được mấy bước đã đi tới cuối.

-Thượng tiên, chúng ta đã vào phường, người tu tiên trong phường có thể tùy ý giao dịch, nhưng chủ nhân nhà chúng ta đã định ra một quy tắc nên tiểu nhân muốn giải thích trước với thượng tiên.

Nam nhân mặc trường sam vẫn rất cung kính với Tần Tang, nhưng giọng điệu lại ngầm chứa ý tứ cảnh cáo:

-Mặc kệ thượng tiên là tán tu hay là đệ tử danh môn chính phái thì đều không thể động tay động chân trong phường U Sơn, nếu thượng tiên có lỡ lục đục với vị nào mà không thể hòa giải được thì có thể ra ngoài phường U Sơn giải quyết... Tiểu nhân không làm phiền ngài nữa.

Lời còn chưa dứt, nam nhân mặc trường sam đã bước sang một bên, sau đó bóng người hắn ta dần biến mất trong lớp sương mù dày đặc.

Nam nhân mặc trường sam đã trông coi cửa phường nhiều năm, cũng biết rõ đa phần người tu tiên đều có tính tình cổ quái, không thích bị người khác quấy rầy nên rất tự giác im lặng, nhưng hắn ta không biết rằng Tần Tang đang rất mong đợi hắn ta nói nhiều thêm mấy câu đấy.

Người đã đi rồi, không thể gọi lại được.

Tần Tang không biết làm sao đành nhìn lớp sương mù mỏng trước mặt, chỉnh đốn biểu tình trên mặt xong liền thành công giả trang làm một vị cao nhân bình tĩnh, bước đi tiếp, sau đó hắn nhanh chóng cảm nhận được sự ồn ào phía trước.

Không tận mắt nhìn thấy thì ai mà nghĩ tới chợ của người tu tiên lại ồn ào huyên náo y như phàm nhân như vậy.

Sơn cốc này rất rộng lớn, toàn bộ sơn cốc đều biến thành một tòa thành, dù là tòa thành giành cho người tu tiên nhưng kết cấu rất giống với tòa thành của người phàm, đường phố ngang dọc, cửa tiệm mọc lên như nấm, cây liễu cao lớn được trồng khắp nơi, mọi người đang đi đi lại lại trên các con đường.

Từ chỗ nam nhân mặc trường sam, Tần Tang biết được trong phường U Sơn này không phải chỉ toàn người tu tiên, cũng có số lượng lớn người phàm, và người tu tiên vào nơi này sẽ không được ra tay với người phàm.

Do dự một lúc, Tần Tang liền đi vào trong phường.

Đi vào một con đường lát đá xanh cũ kĩ, người xung quanh đã ít đi rất nhiều, ngoài một vài cửa tiệm do người tu tiên mở bên đường ra thì đại đa số khách điếm của người tu tiên đều được đặt ở đây.

Người phàm sẽ không dám tới khu vực này, họ sợ chọc phải vị tu tiên nào đó, nếu lỡ thì quả là tai ương ngập đầu.

Tần Tang biết bản thân không có vốn liếng để phách lối, nên hắn liền khiêm tốn đi trên đường, khi có người đi ở đối diện thì hắn sẽ chủ động nhường đường, tỉnh bơ quan sát các cửa tiệm xung quanh.

Giống như các cửa tiệm của người phàm, trước cửa đều treo một tấm bình phong.

Bảo Đan Các, Ngọc Hoa Đường, Danh Kiếm Lâu, Hoan Hỉ Phường...

Tần Tang có thể nhìn ra được chút đầu mối từ trong mấy cái tên, nhưng có một số cái tên khiến đầu óc hắn như lọt trong sương mù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK