Mục lục
Khấu Vấn Tiên Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tang chạy lên phía trước, phát hiện trước mặt là một dòng sông ngầm.

Khu vực này địa hình kỳ lạ, bên bờ sông có một tảng đá lớn màu xanh, bị dòng chảy mài mòn làm phía trên vươn ra hình thành một tấm chắn. Mấy tảng đá lớn rơi xuống sơn cốc vừa hay bịt chặt khe hở lại, sông ngầm không bị chặn, nước vẫn chảy róc rách như cũ.

Còn người kia thì nằm sấp trên mặt nước, bất động.

Người này mặc y phục màu xanh đậm, Tần Tang cầm mảnh vài lụa trong ngực ra so sánh, đúng là bị rách ra từ bộ y phúc này.

Tần Tang cúi người đi vào, muốn xem người này còn sống hay đã chết thì phía sau lại có người gọi:

-Lại phát hiện một người nữa!

Sau đó lại nghe thấy Trương Văn Khuê nói to:

-Tần tướng quân, người này chết rồi, đầu đã bị tảng đá rơi trúng.

Cái này là đồng quy vu tận hay sao?

Tần Tang thầm nói thế giới của người tu tiên thật sự là quỷ quái, một lần chết là chết cả đôi, nhưng mà chuyện này đối với hắn lại là một chuyện tốt.

Lúc này Tần Tang hạ lệnh cho toàn bộ binh sĩ rời khỏi sơn cốc.

Ánh lửa sáng rực, chiếu sáng cả dãy núi, nơi xa còn có tiếng đàn sói đang gào rú, tiếng cú đêm, làm cho người ta phải rùng mình nhưng trong lòng Tần Tang lại vô cùng hưng phấn.

Hắn bắt tay vào kiểm tra mọi thứ, hắn nắm lấy cánh tay đang chìm trong nước của người kia, vừa muốn kéo người này ra, thì đột nhiên sắc mặt lại thay đổi.

Cơ thể của người này bị ngâm trong nước, toàn thân lạnh như băng, không khác thi thể là mấy, nhưng khi Tần Tang cầm lấy cánh tay hắt thì lại phát hiện ra mạch của hắn vẫn còn đập.

Vẫn còn sống!

Tần Tang không biết là nên vui hay nên buồn, do dự một lúc vẫn quyết định kéo người kia ra khỏi nước trước đã.

Cơ thể của thiếu niên này bị ngâm trong nước một thời gian dài, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, không có một chút sức sống.

Nhìn tướng mạo của hắn ta thì có vẻ lớn tuổi hơn thiếu niên họ Tống một chút, khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt rắn rỏi, góc cạnh rõ ràng, hơi thở cực kỳ yếu ớt, mạch đập và hô hấp rất nhỏ, khó mà phát hiện, có lẽ bị thương rất nặng, bị Tần Tang đẩy ra ngoài như vậy mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhưng người tu tiên tất nhiên không giống người thường, người này chưa chắc đã không cứu được.

Tần Tang chăm chú nhìn người thiếu niên này, trong lòng do dự muốn cứu người.

Tu tiên, tu tiên, hắn khổ cực lâu như vậy, kiên nhẫn chịu đựng ở cùng một chỗ với đám người thường không phải là vì tu tiên hay sao? Bây giờ gặp được người tu tiên, cơ hội ngay trước mắt, tại sao phải lãng phí thời gian làm mấy chuyện vô bổ?

Mặc dù chết rồi cũng có thể để Diêm Vương lấy hồn phách ra dò hỏi, nhưng hồn phách chỉ tổn tại trong thời gian rất ngắn, không thể nào hỏi rõ được toàn bộ thế giới của người tu tiên.

Nhưng Tần Tang đột nhiên nhớ tới ma đầu áo đen hút máu người, nếu như người này cũng là một ma đầu thì phải làm sao? Nếu như hắn ta là một người tu tiên chính đạo, phát hiện ra hắn tu luyện công pháp của ma đầu, liệu có giết hắn hay không?

Tần Tang rơi vào tình thế khó xử, không biết lựa chọn thế nào.

Không ngờ trong thời gian Tần Tang đang loay hoay không biết làm thế nào thì hai mắt của thiếu niên kia đột nhiên mở ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mắt Tần Tang.

Tần Tang không ngờ được thiếu niên này lại có thể tự tỉnh, không kịp để phòng, cảm thấy suýt chút nữa thì bị thiếu niên này nhìn thấu, trong lòng vô cùng kinh hãi, vội vàng che giấu ý đồ trong lòng, trong nháy máy đưa ra quyết định, cúi đầu nói:

-Tần Tang bái kiến Tiên Sư! Cung chúc Tiên Sư bình yên vô sự!

Đồng thời hắn cũng âm thầm cảnh giác.

Thiếu niên nhìn chằm chằm Tần Tang một lúc lâu, sau đó con ngươi chuyển động nhìn xung quanh, khàn giọng nói:

-Người là tướng quân của phàm thế à?

Thiếu niên của thật bị thương không nhẹ, âm thanh cực kỳ nhỏ nhưng Tần Tang lại nghe rất rõ, gật đầu:

-Tần Tang chính là Tham Tướng của Tuyên Uy Doanh.

-Tuyên Uy Doanh?

Mặc dù thiếu niên có chút nghi ngờ, nhưng cũng không truy hỏi đến cùng, mở miệng nói: “Vậy tại sao tướng quân lại mang binh lính đi vào bên trong Cổ Linh Sơn?”

Tần Tang do dự một lúc, bất ngờ tập kích Độ Nha Khẩu là bí mật quân sự, nếu tiết lộ ra thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến, chiến công to lớn coi như mất.

Nhưng nghĩ tới thiếu niên này là người tu tiên, chỉ cần có thể làm hắn vui lòng thì viêc gì phải đi Triều Thánh Sơn, Đông Dương Vương thắng hay bại cũng chẳng liên quan gì tới hắn, sau đó lập tức kể hết ngọn nguồn câu chuyện ra.

-Thì ra là thế...

Thiếu niên gật đầu, tiếp tục dò hỏi:

-Bên cạnh còn có một người...

Tần Tang vội vàng đứng dậy, khiêng một cỗ thi thể tới, cỗ thi thể này nhìn vô cùng thê thảm, trên cổ bị một tảng đá lớn đè vào, đầu đã bị đạp nát.

-Mong Tiên Sư nén bi thương, bạn đồng hành của ngài đã bất hạnh gặp nạn.

Thiếu niên cười lạnh một tiếng:

-Hàn mỗ làm sao có thể là bạn đồng hành cùng ma đầu này được. Người này là tu sĩ ma đạo, làm nhiều việc ác bị Hàn mỗ bắt gặp nên đã đánh nhau với hắn. Nhưng mà pháp khí của người này rất kỳ lạ, Hàn mỗ suýt chút nữa đã...

Đang nói thì thiếu niên bỗng ho khan vài tiếng, cánh tay miễn cưỡng nâng lên trước ngực, vẻ mặt đau khổ:

-Ngươi tìm trên người hắn xem có cái túi to bằng bàn tay hay không?

Hàn tiên sư này thực sự là tu sĩ chính đạo căm ghét ma đầu sao?

Tần Tang kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, không dám để lộ ra điều gì.

Thành thật sờ bên hông thi thể, quả nhiên sờ thấy một cái túi nhỏ, lấy ra nhìn thì thấy gần giống túi gấm bảy màu, nhưng mà cái túi này lại có màu xám, không bám một ít bụi bẩn nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK