Mục lục
Khấu Vấn Tiên Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên có rất nhiều sơn động, vốn dĩ bên trong còn có tổ sư của Huyền Tế Tự bế quan nhưng đều đã được mời xuống núi.

Nếu như không phải Chu Minh Quang hung hăng càn quấy, ép bọn họ phải ra ngoài, Tần Tang chắc chắn không thể nào vào được đây mà không bị phát hiện.

Cuối cùng cũng đã đi tới thềm đá cuối, không ngờ trong góc nhỏ này còn có một khe đá chật hẹp.

Khe đá bên ngoài hẹp, bên trong rộng còn có nhiều cơ quan nguy hiểm. Nhưng mà Tần Tang cũng đã biết trước nên cẩn thận dậm chân, tránh được toàn bộ cơ quan, khe đá tách ra mấy ngã ba, đầy là nơi Huyền Tế Tự cất giữ bảo vật trân quý.

Tần Tang đi thẳng đến chỗ để chuông lục lạc, ở đây đều là bảo vật nhưng Tần Tang không thèm để ý, hơn nữa thời gian cũng không cho phép.

Hang đá nhỏ được làm thành hình vuông, bên trên có khảm một viên Dạ Minh Châu, ban đêm phát ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ.

Ở giữa hang đá còn có một bệ đá, phiá trên đặt một cái chuông màu tím, một viên ngọc giản và một lá bùa, ở ngoài là một cái lồng lưu ly.

Trên bệ đá còn có một cơ quan cuối cùng, Tần Tang dùng độc tiễn phá hỏng cơ quan sau đó lấy lồng lưu ly đi.

Thời gian cấp bách, Tần Tang đè nén cảm xúc kích động trong lòng, nhanh chóng cầm theo ba bảo vật này rồi yên lặng rời khỏi hang đá.

Bên trong bảo khố của Huyện Hồn Võ chứa đầy rương bảo vật, vàng bạc châu báu.

Tần Tang sắp xếp người canh giữ.

-Những khế ước này đều là của người dân lân cận huyện Hồn Võ, có lẽ những tên nghịch tặc ngu ngốc kia đã trộm chúng. Truyền Tông mang chúng tới huyện Hồn Võ rồi trả lại cho người dân đi.

Bảo khố ở bên ngoài của Huyền Tế Tự có vẻ đã bị bỏ trống, trong đó còn có môt cái rương khế ước nhỏ. Tần Tang mở ra xem, bên trong đều là giấy tờ ruộng đất xung quanh huyện Hồn Võ.

Tần Tang đưa cái rương cho Ngô Truyền Tông, thấy hắn ta muốn nói gì đó rồi lại thôi, vô cùng kỳ lạ.

-Truyền Tông muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.

Ngô Truyền Tông là một đứa trẻ thông minh, nhanh nhẹ, rất biết nhìn người. Tần Tang rất yêu thích hắn nên giữ lại bên người làm người hầu thân cận.

Hơn nữa nhận thức của Ngô Truyền Tông cũng khá tốt, lại còn biết nỗ lực, chăm chỉ đọc sách luyện võ. Mặc dù đã qua độ tuổi thích hợp để luyện võ nhưng nỗ lực học hỏi nên cũng tiến bộ rất nhanh.

-Bẩm tiên sinh.

Ngô Truyền Tông luôn gọi Tần Tang là tiên sinh.

-Sợ rằng là người dân sẽ không đồng ý thu hồi khế ước?

Tần Tang kinh ngạc nói:

-Tại sao?

Làm sao có người không muốn có ruộng đất?

-Quê hương của Truyền Tông cũng có một ngôi chùa, nghe nói có rất nhiều người tự nguyện đem ruộng đất quyên tặng cho ngôi chùa đó. Mùa hạn hán năm ngoái, người dân địa phương đều không sống nổi, ngược lại người làm ruộng cho chùa lại có đủ lương thực để ăn. Nghe nói là ruộng đất của chùa chiền thì không cần nộp thuế đất, hàng năm người dân chỉ cần dâng một ít lương thực cho chùa là được. Mỗi năm khi gặp tai ương hạn hán, lũ lụt không giao đủ lương thực, chùa sẽ dàn xếp, có lúc còn có thể tiếp tế cho người dân. Nhưng nếu nếu nộp lên cho quan phủ thì một hạt cũng không thể thiếu, còn phải cân đo đong đếm đủ thứ. Cha ta trước đây có kể rằng nhiều người dân không phải chết vì đói mà là chết vì bị quan phủ chèn ép.

Tần Tang nghe vậy thì càng thêm kinh ngạc, hắn vất vả làm việc thiện, vậy mà suýt nữa biến khéo thành vụng?

Tần Tang nhìn những người khác

-Các nơi khác cũng đều như vậy sao?

Trương Văn Khuê ho nhẹ một tiếng, nói:

-Bẩm Đường chủ, các nơi cũng không hoàn toàn giống nhau, đúng thật là có hòa thượng có phẩm chất tốt nhưng cũng không có không ít ngôi chùa ức hiếp người dân, cướp đoạt ruộng đất. Nếu như ngôi chùa có địa vị cao, quan phủ cũng không có cách bắt bọn họ, Huyền Tế Tự là thiện hay ác, hiện tại vẫn chưa thể biết được.

-Vậy lập tức đi tìm hiểu xem.

Tần Tang vứt khế ước cho Trương Văn Khuê và Ngô Truyền Tông.

-Trong vòng một ngày, hai người các ngươi phải tra rõ ràng cho ta, khế ước nên đem trả cho người dân hay cho chùa là do các ngươi quyết định.

Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Trương Văn Khuê, Tần Tang cười mắng:

-Người bày ra vẻ mặt đau khổ đó cho ai xem, việc này cũng có rất nhiều lợi ích đấy!

Sắp xếp người làm nhiệm vụ xong, Tần Tang để cho Chu Minh Quang và Thủy Hầu Tử ở lại quan sát, còn bản thân nhanh chóng trở về nơi ở, đóng kín cửa viện.

Lá bùa này với lá bùa của Tịch Tâm đạo trưởng hoàn toàn không giống nhau. Lá bùa trắng xóa, dẻo dai, tốt gấp mầy lần giấy Tuyên Thành.

Tần Tang xem không hiểu hình vẽ ở mặt trên lá bùa, so với lá bùa dùng để lừa người của Tịch Tâm đạo trưởng thì phức tạp hơn nhiều. Tần Tang nghiên cứu một lúc lâu cũng không tìm ra manh mối gì.

Nghe Viên Giác phương trượng nói, sau khi người tu tiên kia thả ra một màn nước thì lá bùa vỡ vụn, Tần Tang không dám làm loạn, trong tay chỉ có một lá bùa, sợ sẽ làm hỏng mất mất

Hai tay hắn cầm Tử Sắc Linh và Ngọc Giản, Tần Tang nghĩ lại quá trình bản thân khống chế Diêm La Phiên, chỉ cần đẩy nội khí của cơ thể đi vào Diêm La Phiên, trong đầu lập tức xuất hiện pháp chú của Diêm La Phiên.

Nhưng mà cũng có ngoại lệ là Ô Mộc Kiếm, mặc kệ là hắn đi vào nhiều hay ít thì đều như đá bỏ bể, không hề hấn gì.

Tần Tang cũng không biết nguyên nhân tại sao lại khác biệt như vậy.

Tần Tang do dự một lúc, nghĩ đến cách mà Tử Sắc Linh giết người, có lẽ giống với Diêm La Phiên, không phải là thứ gì tốt đẹp. Viên ngọc giản này phát ra ánh sáng nhu hòa, ấm áp, có lẽ là thử sử dụng nó trước.

Đặt chuông lục lạc xuống, tay Tần Tang cầm viên ngọc giản đẩy một cỗ khí, thử đi vào ngọc giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK