Thiếu Hoa Sơn.
Vấn Nguyệt phường thị.
Tần Tang đứng bên ngoài phường thị, tràn đầy cảm khái, đây là phường thị tu tiên thứ ba mà hắn tìm ra.
Hiện tại, khoảng cách hắn từ Cửu Đỉnh Sơn xuất phát đã được hai năm, một tháng trước hắn tới biên giới Vân Thương Đại Trạch, bị một vùng nước vô biên khổng lồ chấn động, sau đó hắn tìm ra sơn môn của Thiếu Hoa Sơn tại đó.
Thiếu Hoa Sơn nằm ngay tại biên giới của Vân Thương Đại Trạch, cổng chính có nhiều đỉnh núi nhọn, mang một khí thế sắc bén.
Tần Tang vừa đi đường vừa tu luyện, hiện tại đã tu đến tầng thứ tám hậu kỳ, đang bị vây ở bình cảnh của tầng thứ chín, gấp cũng gấp không được.
Bởi vì số lượng Hồn Đan còn lại không nhiều, vì thế Tần Tang phải chuẩn bị sớm.
Gần Thiếu Hoa Sơn có bốn tu tiên phường thị nổi tiếng, quy mô đều không nhỏ, Tần Tang đi từ gần đến xa, kiếm từng địa điểm nhưng đều chưa tìm ra Tống gia, lúc đến Vấn Nguyệt phường thị thì đã là cái thứ ba rồi.
Hắn rất rõ quy tắc của tu tiên phường thị này, tu tiên giả chỉ cần nộp một ít linh thạch là có thể ở lại phường thị lâu dài.
Phàm nhân thì sống trong những căn nhà nhỏ thông thường, tu tiên giả thì đều có khả năng mua được những căn nhà như vậy, có Thiếu Hoa Sơn xác thực, an toàn và độ đáng tin cậy đều được đảm bảo.
Có điều, tại tu tiên phường thị, nhà mà có linh lực sung túc giúp cho tu tiên giả tu luyện đều rất đắt, tuy tài sản của Tần Tang không tệ nhưng cũng phải dốc nhẵn túi mới có thể mua được một căn.
Tần Tang lẩn vào đám đông một cách âm thầm, dựa vào kinh nghiệm lúc trước thăm dò Vấn Nguyệt phường thị.
Ít lâu sau, Tần Tang bước từ một cửa hàng ra, vẻ mặt có nét vui mừng, cuối cùng hắn đã tìm ra thật hư về nhà Tống Hoa.
Thiếu Hoa Sơn có quy củ rằng ở khi trong phường thị, tu tiên giả cấm không được phô trương, ức hiếp phàm nhân. Dù trong lòng Tần Tang đang rất vội vàng những cũng chỉ có thể đi chậm rãi trong đám người, hướng về phía Vấn Nguyệt phường thị.
So với bên ngoài ồn ào phức tạp thì nơi đây yên tĩnh hơn rất nhiều, từng căn nhà đều có linh khí dồi dào, đều là động phủ thượng cấp, điều này thể hiện người ở đây đều là tu tiên giả, hoặc là hậu nhân của tu tiên giả.
Ngay cả những cửa hàng trên phố cũng rất yên tĩnh.
Tần Tang đến một ngôi nhà lớn, nhìn thấy tấm bảng có hai chữ “Lý Phủ” trên cửa, không khỏi âm thầm nhíu mày.
Nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác thì thấy phía đối diện có một cửa hàng luyện khí, trong lòng Tần Tang hơi động, sải bước đi tới.
- Quý khách, đối với loại pháp khí này… Thật sự tại hạ sửa chửa không được, đành phải bất lực thôi.
Tần Tang ngồi tại cửa hàng thưởng thức trà, đợi đã lâu. Chủ quán cầm Ly Long Kiếm từ trong đi ra, với một bộ mặt thất vọng, ánh mắt vẫn còn dán chặt vào cây Ly Long Kiếm, lộ ra vẻ không cam tâm.
Tần Tang đã sớm đoán trước được kết quả này.
Khoảng thời gian này hắn có hỏi qua mấy luyện khí sư, nghe nói một trong những vị sư tổ ở đây đều đến từ đại tông luyện khí là Hư Linh Phái. Nhưng đều không ngoại lệ, kết quả vẫn vậy.
-Vậy đạo hữu có biết ở đâu có thể tìm thấy luyện khí đại sư để sửa chữa cây Ly Long Kiếm này không?
Ô Mộc Kiếm mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị, chỉ có thể dùng làm con át chủ bài. Bình thường thì cần một pháp khí phòng thân tiện dụng hơn. Mặc dù có thể dùng Bích Ba Kiếm, nhưng so với Ly Long Kiếm thì còn kém xa.
Tần Tang đến phường Tu Tiên, vừa để tìm kiếm Tống gia, vừa để tìm người sửa chữa thanh Ly Long Kiếm. Không ngờ, câu trả lời mà hắn nhận được đều là bất lực. Thật là kỳ quái.
Chủ quán lắc đầu:
-Quý khách, xin thứ lỗi. Thủ pháp luyện chế ra cây kiếm này của quý khách thật sự rất kì lạ, cấm chế ở phía trên khá quỷ dị và khó lường, người bình thường khó có thể hiểu một cách thấu đáo. Người luyện chế cây kiếm này hẳn là một vị cao nhân. Tại hạ đã cố gắng hết sức, nhưng thậm chí còn chẳng thể tìm ra chất liệu của cây kiếm. Trừ phi quý khách có thể tìm đến những vị Trúc Cơ Kỳ có kinh nghiệm lâu năm, tinh thông luyện kiếm cùng cấm chế, thì may ra mới có thể sửa chửa được. Nhưng e rằng cái giá để trả cũng không nhỏ…
Tần Tang hiểu, nếu như có thể tìm đến những luyện khí đại sư như chủ quán nói, thì may ra có thể sửa chửa được cây Ly Long Kiếm. Nhưng chắc chắn chi phí bỏ ra cũng không ít hơn đi mua một cực phẩm pháp khí.
-Làm phiền đạo hữu rồi.
Tần Tang cầm lấy cây Ly Long Kiếm. Chủ quán dường như vẫn còn chút luyến tiếc, cắn răng nói:
-Tại hạ hoàn toàn không lừa quý khách. Nếu cây kiếm này không được sửa chửa kịp thời thì chưa đến 2 lần sử dụng nữa thôi nó cũng sẽ tan nát. Nếu như quý khách đồng ý, thì tại hạ mạn phép trả giá của một kiện cực phẩm pháp khí để mua lại cây kiếm này. Quý khách thấy thế nào?
Chẳng hề do dự, Tần Tang tuyệt nhiên lắc đầu.
Có không ít luyện khí đại sư ra giá để mua lại cây Ly Long Kiếm. Nhưng tính ra thì vị chủ quán này là người có thành ý nhất. Nhưng dù thế nào thì Tần Tang cũng chẳng muốn cây Ly Long Kiếm này lưu lạc bên ngoài.
Gặp phải vị chủ quán cứ nhìn chằm chằm vào cây kiếm không rời, Tần Tang cũng chẳng ngần ngại mà đưa cây kiếm lại gần cho chủ quán quan sát. Hai người ngồi đối diện với nhau, trò chuyện vui vẻ.
Tần Tang liếc mắt nhìn “Lý phủ” ở phía đối diện, dường như không cố ý mà thăm dò:
-Ngô đạo hữu, tôi nhớ là mấy năm trước lúc đến phường Vấn Nguyệt thì nơi đây vẫn là Tống phủ, sao giờ lại biến thành Lý phủ rồi? Không lẽ người ta còn đem tổ tiên của mình đi bán?
-Ít nhất là 8 năm về trước rồi, trí nhớ của Tần đạo hữu rất tốt đấy.