Sau khi trở về quân doanh, Tần Tùng phát hiện ánh mắt của toàn bộ tướng sĩ có chút kỳ lạ, thầm thở dài, nhiều người như vậy, giữ kín chuyện này cũng khó.
Sau đó lại nhìn thấy Thủy Hầu Tử, Ngô Truyền Tông đứng bên cạnh hắn, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Tần Tang ngồi trong trướng trầm tư một lúc, sau đó gọi Thủy Hầu Tử, Trương Văn Khuê, Ngô Truyền Tông vào.
-Các ngươi đã đi theo ta nhiều năm, cũng đã đến lúc tự mình phụ trách một việc.
Tần Tang đi thẳng vào vấn đề, thấy bọn họ nhìn nhau, bộ dạng không dám trả lời thì khẽ cười một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng lại:
-Ta muốn tu tiên, từ đầu đến cuối chưa hề thay đổi, ta không thiết tha gì vinh hoa phú quý ở đời, chuyện này chắc lão Chu cũng biết. Nếu như không có cơ hội cũng không sao, bây giờ lại may mắn gặp được tiên duyên, ta nhất định sẽ không từ bỏ.
Thủy Hầu Tử và Chu Ninh khẽ gật đầu, lần đầu tiên bọn họ gặp Tần Tang, Bạch Giang Lan đã nhìn ra được chí hưởng của Tần Tàng, không ngờ vẫn còn giữ tới bây giờ.
Ngô Truyền Tông hưng phấn nói:
-Tiên sinh, vị Tiên sư kia đồng ý độ người sao?
Tần Tang khẽ gật đầu:
-Coi là như vậy đi, nếu như ta rời đi, Bạch đại ca lại không đồng ý đảm nhiệm chức vị quan trọng, sau này sẽ không có người chăm sóc, các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình. Khoảng thời gian này ta vẫn sẽ ở đây, cố gắng trải đường cho các ngươi. Lần này đánh xuống Độ Nha Khẩu, lúc báo cáo lên trên ta sẽ nêu tên các ngươi, cộng thêm công lao trước đó, có thể tranh thủ giúp các ngươi lấy được một vị trí không tồi. Sau khi ta đi, các ngươi sẽ được phong hầu, phong tướng hay vẫn là người thường đều do chính bản thân các ngươi.
Nghe thấy lời này, các tướng sĩ trở nên kích động:
-Đa tạTướng quân ưu ái!
Sau khi tiễn các tướng sĩ trở về, Tần Tang đóng quân trướng lại, lấy ra Băng Tàm Bảo Giáp.
Hàn tiên sư nói rằng Băng Tàm Bảo Giáp là pháp khí, Tần Tang lập tức dựa theo cách sử dụng Tử Hồn Linh để thực hiện.
Chỉ trong chốc lát, Băm Tàm Bảo Giáp đã tự động bay khỏi lòng bàn tay của Tần Tang, sau một lúc biến đổi trên không trung thì cuối cùng bọc lấy cơ thể Tần Tang, rồi biến mất.
Tần Tang cực kỳ phấn khởi, gọi Băng Tàm Bảo Giáp ra, sau đó rút một thanh kiếm sắc ở bên canh, dùng hết sức tự đâm vào mình.
Không ngờ, mũi kiếm vừa chạm vào bảo giáp đã tự động chệch sang một bên, thử liên tiếp mấy lần đều như vậy, hơn nữa trên bảo giáp không có lấy một vết sước.
Đúng là bảo vật rồi!
Tần Tang vô cùng thích thú, nghiên cứu rất lâu, phát hiện ra khi hắn mặc Băng Tàm Bảo Giáp, lúc dùng hết sức đẩy linh lực ra ngoài, bên ngoài cơ thể sẽ xuất hiện một tầng sương mù lạnh lẽo, sức mạnh phòng ngự có vẻ càng mạnh hơn.
Mà dùng Băng Tàm Bảo Giáp không tiêu hao nhiều linh lực như Tử Hồn Linh, Tần Tang có thể chống đỡ được rất lâu.
Điều này làm Tần Tang vô cùng vui vẻ, có bảo giáp này rồi sau này cho dù là Viên Giác Phương Trượng hay cao thủ Tiên Thiên cũng không phải lo sợ.
...
-Khởi bẩm Tướng quân, có một người tự xưng là người của Quận Chúa có mật thư muốn trình lên, xin được gặp Tướng quân!
Tần Tang đang tu luyện thì bị binh lính bên ngoài làm tỉnh, hắn nhíu mày đẩy cửa đi ra ngoài.
Ánh bình minh vừa ló rạng, mặt sông Lăng Thủy Hà lóng lánh chói mắt, không khí trong thành Độ Nha Khẩu tràn ngập mùi khét lẹt, mãi không tan.
Sau khi gặp được Hàn tiên sư, bọn họ mất tới mười ngày mới khai thông được đường vào cổ đạo, phát hiện ra không có quân binh trấn giữ Độ Nha Khẩu, tận dùng thời cơ này, Tần Tang lập tức dẫn quân đánh xuống Độ Nha Khẩu.
Quân binh trấn giữ Độ Nha Khẩu không ngờ được quân địch đột nhiên tập kích, vô cùng hỗn loạn, chống cự một lúc đã lập tức xin hàng.
Không ngờ quân binh trấn giữ của Ngụy đế phản ứng nhanh như vậy, Tần Tang vừa mới chiếm thành Độ Nha Khẩu ba ngày đã bị đột kích. Lúc này đại quân của Phùng tướng quân vẫn chưa đuổi tới, sau vài ngày chống cự, Tần Tang bất đắc dĩ đốt toàn bộ kho lúa, sau đó chạy vào trong núi.
Cho dù là vậy thì cũng không ảnh hưởng đến chiến công cuối cùng, quân binh trấn giữ kho Khuyết Lương ở Cổ Linh Quan đã bị chặt đứt đường lui, không lâu sau nội bộ có người làm phản, có đại tướng chấp nhận làm nội ứng mở cửa thành đầu hàng.
Mọi chuyện đã xong xuôi, Tần Tang và Phùng tướng quân tụ họp lại một chỗ, thu nạp đội quân của Ngụy Đế, lực lương binh lính hùng hậu hơn cả hai doanh Tuyên Uy, Kiêu Dũng cộng lại.
Tin chiến thắng đã được truyền về từ nửa tháng trước, không biết Quận Chúa phái người đưa mật thư tới là muốn làm gì.
Nhìn thấy người đưa thư, Tần Tang cầm mật thư đọc sau đó trầm ngâm một lúc lâu.
Trong thư nói, Đông Dương Vương nghe tin đại thắng, cực kỳ vui vẻ.
Đổi tên Tuyên Uy Doanh thành Đắc Thắng Doanh, thăng nhiệm Phùng phó tướng làm Tả Đề Đốc của Đắc Thắng Doanh, Tần Tang được thăng chức làm Hữu Đề Đốc Kiêu Dũng Doanh, tiếp nhận vị trí của Mục Đề Đốc, những người lập công khác cũng được phong thưởng hậu hĩnh.
Mặt khác, Vương gia cũng rất coi trọng Tần Tang, Thế Tử cũng thường xuyên khen ngợi Tần Tang trước mặt Vương gia. Vương gia muốn gặp Tần Tang ở quận Chiêu Dương, Quận Chúa muốn hắn đến nhậm chức sau đó tới gặp Đông Dương Vương ở quận Chiêu Dương.
Trong thư kể rõ mọi chuyện, nhưng Tần Tang vẫn không thể hiểu hết hàm ý trong đó.
Thế Tử sao lại khen ngợi hắn trước mặt Vương gia?
Tần Tang cười lạnh trong lòng, tin tức hắn gặp thần tiên sớm đã truyền ra ngoài doanh trại, có rất nhiều lời đồn đại, chỉ riêng chuyện Tiên Sư ban cho hắn bảo vật đã có tam sao thất bản, muôn màu muôn vẻ.
Trong Tuyên Uy Doanh không thể nào không có mật thám của Thế Tử.
Có Băng Tàm Bảo Giáp hộ thể, Tần Tang tất nhiên không sợ hắn ta có âm mưu quỷ kế gì, hắn ta dám giơ móng vuốt ra thì lập tức chặt đứt móng của hắn, cho hắn ta biết thế nào là đau!