Tần Tang đứng ở đỉnh núi, chính là cổng vào cổ đạo, phía trước đồi núi chập chùng, tầm nhìn rất hạn chế.
Mặc dù cây cối rậm rạp nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thấy thấy dấu vết đào bới trên vách núi.
Khó tưởng tượng nổi, nếu chỉ dựa vào sức người thì làm thế nào có thể mở ra một cổ đạo ở giữa một nơi núi non trùng điệp như thế này.
-Nhớ lại xem? Vị trí đó ở đâu?
Tần Tang nghiêng đầu hỏi vị đại phu đứng bên cạnh.
Đây chính là vị đại phu bị Vương Lưu bắt giữ, người đã nhìn thấy thần tiên ở Cổ Linh Sơn, bởi vì Vương Lưu muốn giữ hắn ta lại để chặn miệng người khác nên mới may mắn có cơ hội được sống tiếp.
Sau đó Tần Tang tìm tới đại phu này, trò chuyện với hắn ta vài câu, cảm thấy hắn ta không giống như người điên, nhưng hẳn là cũng bị binh sĩ dọa cho sợ mất mật.
Đại phu run rẩy chỉ vào cổ đạo ở tít bên trong:
-Tiểu nhân nhớ lại...Hình như là chỗ này.
Nhìn theo hướng chỉ của đại phu, sắc mặt Tần Tang đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng quát:
-Còn dám nói dối trước mặt bản tướng quân! Ngươi mà có thể đi xa như vậy à?
-Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám...
Tay chân tên đại phu run lẩy bẩy, suýt chút nữa đứng không vững:
-Tiểu..tiểu nhân đi từ bên kia vào núi, ban đầu là...là cưỡi lừa đi vào, sau đó thì bị sói ăn mất, tiểu nhân sợ hãi...chạy...chạy nhầm đường...
Sắc mặt của Tần Tang dịu lại, gật đầu nói:
-Xuống núi, dẫn đường!
Binh linh của cả ba doanh, mở đường đi lên núi cũng không phải là chuyện dễ, bên trong cổ đạo có nhiều cây lớn, có thân cây mấy người ôm không xuể, không có cách nào chặt được, chỉ có thể hành quân qua con đường khác.
Bị bọn họ tập kích bất ngờ mà quân binh trấn giữ nhà kho ở Độ Nha Khẩu cũng không mang theo nhiều lương thực, binh khí nên đại quân mới có thể lên đường một cách dễ dàng, mặc dù đường hơi chật hẹp một chút nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đi được.
Sau đó tướng sĩ cả ba doanh đã quen dần với địa hình, tốc độ càng ngày càng nhanh, nửa ngày đã đi được một quãng dài, cứ theo đà này thì không lâu nữa đã có thể đi vào cổ đạo.
Tần Tang bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng để sắp xếp nhiệm vụ xong xuôi, đang chuẩn bị dẫn theo tên đại phu kia vào núi tìm kiếm thì phía trước đôt nhiên ồn ào, có người chạy tới báo:
-Tướng quân, vách núi phía trước đột nhiên sạt lở, núi đã rơi xuống chặn mất lối vào cổ đạo rồi.
-Sạt lở?
Sắc mặt Tần Tang biến đổi, nếu như không có lối vào cổ đạo, thì không chỉ đơn giản là vấn đề chậm trễ thời cơ hành động.
-Tình huống cụ thể như thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?
Binh sĩ kia ấp úng nói:
-Cả một sườn núi bị nứt ra, rơi xuống, nhìn có vẻ...giống như bị một người dùng đao chém vào vậy.
Vẻ mặt binh sĩ vô cùng hoang mang.
Nghe thấy vậy, trong lòng Tần Tang vô cùng ngứa ngáy, luôn miệng nói:
-Mau dẫn ta tới đó xem.
Binh sĩ phía trước đã đi vào rất sâu, đi xuyên qua hai ngọn núi Tần Tang mới nhìn thấy sườn núi mà binh sĩ vừa nói, mảnh vỡ bóng loáng, rất giống bị đao cắt qua.
Tảng đá từ trên rơi xuống chặn hoàn toàn lối vào cổ đạo.
-Phái người về Quân Nhu Doanh mang binh khí tới đây để mở đường.
Tần Tang ra lệnh, sau đó nhìn ngắm xung quanh, nhanh chóng đứng dậy, bay lên ngọn núi cao nhất.
Tên đại phu nói, hắn nhìn thấy thần tiên bay tới từ hướng này.
Chẳng lẽ thật sử có người tu tiên giao đấu bên trong Cổ Linh Sơn.
Tần Tang vô cùng nóng lòng, bay lên đỉnh núi với tốc độ nhanh nhất.
Đồi núi sạt lở, nham thạch vỡ vụn, toàn bộ cây cối bị đổ rạp.
Ngoài những cái đó ra còn có dấu vết cả lửa cháy, đáng sợ hơn là bên trên cây cò còn lưu lại một vài bông tuyết. Dường như đêm qua nơi này đã trải qua cả bốn mùa.
Tình cảnh này làm Tần Tang nhớ tới bờ Trầm Thủy Hà, hắn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Nhưng sau đó không lâu, Tần Tang lại thất vọng, thở dài.
Hắn vội vàng chạy xuống núi, tìm kiếm thật lâu, ngoài trừ hai mảnh vải bị mắc trên cành cây thì không trông thấy một bóng người nào, đến thi thể cũng không có.
Phạm vi giao đấu hình như chỉ trong khoảng mấy trăm trượng này, Tần Tang vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Tần Tang sờ sờ hai mảnh vải lụa màu xanh, nhìn chăm chú xuống sơn cốc ở dưới chân, vẻ mặt trầm tư.
Sơn cốc ở hai bên sườn núi đề đã bị đất đá chất đầy, bên trong cốc còn có một dòng sông nhỏ cũng bị chặn lại, nước trong đó động lại thành một cái hồ nhỏ, liệu có người nào bị mắc kẹt trong sơn cốc phía dưới hay không?
Nhiều núi đá như vậy, một mình hắn không thể nào dọn sạch được, Tần Tang do dự một lúc sau đó trở về cổ đạo, lệnh do tướng sĩ tiến hành đào đất.
Sơn cốc mặc dù không ở bên trên cổ đạo, nhưng không có ai dám làm trái mệnh lệnh của Tần Tang, mọi người lập tức bắt đầu làm việc.
Tần Tang cũng không nóng ruột, chạy tới giúp đỡ.
Sơn cốc không lớn nhưng đất đá đọng lại rất nhiều, Tần Tang vô cùng lo lắng, nếu như có người ở trong đó, có khi cũng đã bì đè nát rồi, hy vọng là đồ vật không bị hư hỏng.
Từng lớp từng lớp đất đá được dời đi, chớp mắt trời đã tối, Tần Tang đè nén cảm giác lo lắng trong lòng xuống, ra lệnh dừng tay để dùng cơm, sau đó tiếp tục đào trong đêm.
Có tướng sĩ không nhịn được cằn nhằn, hắn cũng coi như không nghe thấy, đuốc cắm đầy trong sơn cốc, làm việc liên tục cả một đêm, cuối cùng thì cũng đã xong.
Lớp đất đá cuối cùng bị nước thấm ướt thành bùn nhão, từng giỏ từng giỏ được khiêng ra ngoài, Tần Tang cũng sắp biến thành tượng đất.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên có người hô to, Tần Tang ngẩn đầu lên, nghe thấy giọng nói của một tướng sĩ:
-Tần tướng quân, phía dưới này có người!
Trong lòng Tần Tang mừng rỡ, vội vàng hét lớn:
-Tất cả mọi người không ai được phép động tới hắn!