Trước khi rời đi, Tần Tang lặng lẽ dạo qua một vòng ngọn núi kia, ôm cây đợi thỏ càng dễ dàng đắc thủ hơn là hấp tấp vội vàng, đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.
Cuối cùng, Tần Tang đi theo hướng mà hắn đã lựa chọn lúc đầu.
Mà lúc này, toàn bộ Bát Quái đã ngập tràn trong sự giết chóc và máu me từ lâu.
Khu vực trung tâm của Bát Quái cấm địa không lớn, là một cái hồ nước hình tròn, nước hồ xanh như ngọc bích, mặt hồ yên ắng không có gợn sóng.
Ở chính giữa hồ nước có một hòn đảo nhỏ, trên đảo nhỏ màu xanh của thực vật như đệm, trăm hoa đua nở, trung tâm hòn đảo là một gốc đại thụ cao lớn che trời, từng đoạn rễ cây chằng chịt như rồng, lá cây màu hồng xếp chồng lên nhau, trông như bảo tháp.
Vị tu sĩ thao túng Độ Nguyệt Phiệt đang ngồi trên một tảng đá ngầm bên rìa đảo nhỏ tĩnh tu, vẻ mặt hơi đổi, mở mắt ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước.
Bầu trời bất ngờ thay đổi, gió mạnh tàn sát bừa bãi khắp nơi nhưng chẳng mảy may làm đại thụ dao động một chút nào, phát hiện có hai người được hào quang của pháp khí hộ thể bao bọc quanh thân xuyên qua gió lớn bay về phía đảo nhỏ.
Khi thấy rõ bộ dạng của người tới, vẻ mặt căng thẳng của tu sĩ Nguyên Chiếu Môn mới dịu lại, ngạc nhiên hỏi:
- Dư sư đệ, sao ngươi lại tới đây? Đỗ sư huynh đâu?
Người tới chính là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ khoảng tầm bốn mươi tuổi, phía sau hắn ta là một nam tử bạch y trẻ tuổi, tu vi chỉ ở Luyện Khí Cảnh tầng thứ tám.
Hai người dừng lại trên đảo, nam tử trẻ tuổi khom người hành lễ:
- Triệu Viêm gặp qua Loan sư thúc.
Vị tu sĩ họ Dư kia cười nói:
-Loan sư huynh có điều không biết, hình như trong gia tộc của Đỗ sư huynh xảy ra chút chuyện, hôm nay trời còn chưa sáng thì hậu nhân của hắn gấp gáp lên núi cầu cứu. Đỗ sư huynh phải dành thời gian cho việc khác nên không còn cách nào khác đành phải ủy thác ta tới đây phân công tạp dịch cho các đệ tử mới nhập môn.
-Thì ra là thế, khó trách Đỗ sư huynh vẫn chưa tới.
Loan Sơn lập tức bừng hiểu, người nhập môn mỗi kỳ Thăng phần lớn đều là tán tu, tu luyện ở bên ngoài nên tính tình kiêu ngạo bướng bỉnh , cần phải được mài dũa.
Cho nên rất nhiều đệ tử nội môn không muốn vất vả đi làm công việc tạp dịch đều sẽ phân cho tân đệ tử đi làm, nói duyên dáng một chút thì gọi là tôi luyện tâm tính.
Loại chuyện phân phối tạp dịch, phân cho đệ tử mới nhập môn vào công việc vặt rất dễ khiến chúng tân đệ tử oán hận, không phải loại chuyện tốt gì, trước giờ đều do Đỗ sư huynh phụ trách.
Nếu Đỗ sư huynh đã ủy thác họ Dư đến làm việc này thì Loan Sơn cầu còn không được.
- Vậy làm phiền Dư sư đệ rồi.
Ba người họ nói thêm vài câu, sau đó tự tìm cho bản thân một tảng đá để tĩnh tu, đúng một bước cũng không dám chạm vào đảo nhỏ.
. . .
Trong khe núi của một ngọn núi hoang, tối tăm ẩm ướt, rêu xanh mọc đầy trên vách đá, ở giữa các khe đá còn có những con côn trùng vô cùng kỳ lạ đang bò qua, trên người phát ra mùi hôi.
Tần Tang ước lượng Túi Giới Tử trong tay, nháy mắt đánh ra một ngọn lửa thiêu đốt sạch sẽ thi thể dưới chân.
Đây là đối thủ thứ hai mà hắn gặp được sau khi tiến vào Bát Quái cấm địa, không có khó chơi như Lạp Tháp đạo nhân vậy.
Trước tiên ẩn thân trong chỗ tối, sau đó bất ngờ dùng Tử Hồn Linh mê hoặc tâm thần, dùng một đạo Âm Lôi đánh trọng thương, lại liên tiếp dùng vài cột băng nhũ đâm mạnh, lúc ấy, ngay cả pháp khí hộ thể đối thủ cũng chưa kịp lấy ra.
Loạt động tác đánh này Tần Tang sử dụng càng ngày càng thành thục.
Đốt thi thể thành tro xong, Tần Tang nhìn trái ngó phải một hồi, chậm rãi ẩn thân vào chỗ tối, sau khi rời khỏi vách núi sâu thì lại bay qua hai ngọn núi, tìm một sơn động để ẩn thân.
Mở Túi Giới Tử trong tay ra, lục tìm một hồi, thế mà lại không tìm thấy ngọc bài đâu!
Tần Tang bỗng nhiên nhớ tới, hành động của tên kia trước khi chết cực kỳ quái lạ, biểu tình vội vàng, tựa như cầu xin tha cho, lại giống như muốn trao đổi điều kiện.
Nhưng vừa rồi Tần Tang suýt nữa thì lãnh hậu quả của việc diệt cỏ không triệt tận gốc, dĩ nhiên sẽ không dám đi mạo hiểm thêm, một mạch đánh tới khi đối thủ tắt thở hoàn toàn mới yên tâm, căn bản không tính toán nghe được hắn nói gì cả.
Hiện tại xem ra, tiểu tử này sợ là tự đem ngọc bài giấu đi, khi gặp nguy hiểm sẽ lấy ngọc bài ra đổi mạng.
Tần Tang âm thầm cười khổ, vận khí của hắn thực sự không tốt, vậy mà lại gặp được đóa kỳ hoa này, sợ chết đến như vậy mà còn đi tham gia Thăng Tiên Đại Hội.
Trong Bát Quái cấm địa không phân biệt ngày và đêm, Tần Tang chỉ có thể tự tính toán, bản thân hắn tiến vào nơi này khoảng hai canh giờ mà mới chỉ kiếm được một khối ngọc bài.
Độ khó của việc tập hợp đủ mười khối ngọc bài còn cao hơn so với tưởng tượng của hắn, không thể lại cẩn thận từng li từng tí như cũ được nữa!
Nhưng tài sản của người này còn phong phú hơn cả Lạp Tháp đạo nhân, trong túi Giới Tử có vài viên linh thạch và mươi hai tấm Linh Phù, Tần Tang lấy ra nhìn thử, đều là Hỏa Vũ Phù!
Hỏa Vũ Thuật là một loại của Hành Hỏa Pháp Chú, một khi thi triển thì hỏa diễm khắp trời sẽ hóa thành lông vũ, từng luồng hỏa vũ tuôn ra hàng tràng, che trời rợp đất. Bởi vì hỏa vũ phân tán nên uy lực không bằng Quý Thủy Âm Lôi Chú, nhưng lại mạnh hơn băng nhũ do Vạn Lý Băng Phong ngưng tụ thành
Danh Sách Chương: