Chủ quán ngẩng đầu, liếc mắt nhìn sang Lý phủ, tỏ ra khinh bỉ:
-Chẳng có gì lạ cả, tranh chấp thừa kế tài sản gia đình, dù người phàm hay tu sĩ thì cũng vậy mà thôi.
Thấy Tần Tang có vẻ hứng thú, chủ quán cũng chẳng ngại mà buôn chuyện.
-Tống gia cũng hưng thịnh một thời. Tiếc là ngày càng suy bại. Căn nhà thờ cúng tổ tiên này để sửa sang lại cũng cần khá nhiều chi phí. Gia chủ bên đó cũng có quen biết với tại hạ. Chuyện gia đình nhà người ta, tại hạ cũng không dám nhúng tay vào.
Hai vợ chồng nhà họ Tống mất sớm, để lại hai đứa bé một nam một nữ. Nam hài có tên là Tống Hoa, thiên phú xuất chúng, mười mấy tuổi đã đột phá đến Luyện Khí Kỳ tấng thứ bốn. Nữ hài là Tống Dĩnh thì không có linh căn, là một phàm nhân.
Thế sự vô thường, mười mấy năm trước Tống Hoa một mình đi ra ngoài du lịch, ai ngờ lại một đi không trở lại, chỉ còn lại Tống Dĩnh – một người bình thường trông coi căn nhà. Chuyện này khiến tại hạ nhớ rất lâu.
Nói chung, nếu tu sĩ mất tích năm năm không có tin tức, căn bản chắc chắn sẽ không trở lại.
Dì của hai đứa trẻ, là em gái của Tống phu nhân, đã gả cho Lý gia, liền lấy danh nghĩa này mà đưa Tống Dĩnh đi. Nghe nói lúc đầu không sao, về sau mới lộ ra bộ mặt thật, Tống Dĩnh mới chỉ 15 tuổi đã bị bắt gả đi, đối phương lại còn là một con ma bệnh. Tống phủ như vậy mà thay đổi địa vị, thành Lý phủ. Nghe nói về sau người mà Tống Dĩnh lấy cũng chết vì bệnh, bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, tại hạ e rằng bây giờ cũng rất khó khăn.
…..
Tần Tang rời khỏi cửa hàng, đến gặp quản lý của phường Vấn Nguyệt, nộp một chút linh thạch, thuê một tòa trạch viện, vừa thăm dò vừa tu luyện.
Phường Vấn Nguyệt rất lớn, nhưng không khó để tìm thấy một phàm nhân.
Tần Tang chỉ mất vài ngày để tìm thấy Tống Dĩnh, thăm dò cuộc sống của cô, cũng chưa từng nghe nói đến chuyện Lý gia có người đột nhiên bái nhập Thiếu Hoa Sơn.
Sau nửa năm từ ngày Tống Hoa mất tích, bà dì kia liền đưa Tống Dĩnh đến Lý gia để nuôi dưỡng. Lúc đầu, coi như dốc lòng chăm sóc, nhưng sau đó hoàn toàn không có tin tức từ Tống Hoa, Lý gia cũng dần mất kiên nhẫn.
Tình cờ lúc đó Lý gia có quen thân một gia tộc, công tử nhà họ mắc phải một căn bệnh kỳ lạ mà tu tiên giả cũng vô pháp trị liệu, hai gia đình cùng nhau nghĩ cách gả Tống Dĩnh đi.
Tống Dĩnh kết hôn được 3 ngày, thì chồng cô qua đời, sau đó cô bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà và còn bị mắng là kẻ sát phu.
Tống Dĩnh là một người phàm trần, là một người phụ nữ yếu đuối, với danh tiếng xấu xa này, thật không dễ dàng gì để sống ở phường Vấn Nguyệt
Tống Hoa phong thần ngọc lãng, Tống Dĩnh cũng có tướng mạo cực kì xuất chúng, sợ bị người ta nhớ thương mỹ sắc, Tống Dĩnh cam lòng mỗi ngày đeo mạng che mặt đen, đeo khăn thô, làm một số công việc mà người phàm có thể làm để có thể sinh sống.
-Bà bà, ta đi đây.
Tống Dĩnh nhẹ nhàng đóng lại cửa tiệm.
Hai tiếng ho khan từ bên trong truyền đến:
-Đi đường cẩn thận.
Tống Dĩnh 'vâng' một tiếng, đưa tay ra kiểm tra mạng che mặt, siết chặt ống tay áo, nhìn xuống chân, bước xuống phố, đi đến cửa hàng gần đó mua một ít rượu và thức ăn rồi đi bộ về nhà chậm rãi dọc theo góc phố.
Lý gia coi như còn có chút lương tâm, để lại một tòa tiểu viện cho Tống Dĩnh như một niềm an ủi.
Tống Dĩnh đẩy cửa bước vào, cảnh giác nhìn ra sau rồi lại rồi đóng chặt cửa lại.
-Tiểu thư, người đã về.
Một vị lão bá ra mở cửa, khuôn mặt già nua, chống nạng bước đi run rẩy.
Tống Dĩnh vội vàng ôm lấy lão bá:
-Chu bá, trời lạnh, ta mua một chút rượu để ngài sưởi ấm thân thể.
Lão bá nắm chặt lòng bàn tay của Tống Dĩnh, hai mắt rưng rưng, than khóc:
-Lão nô bất tài, tiểu thư chịu nhiều thiệt thòi. Tiểu thư vẫn luôn nghĩ về lão nô ... Thật sự, lão nô không có mặt mũi nào đối mặt với lão gia chủ... với thiếu gia...
Tống Dĩnh an ủi Chu bá vài câu, bước vào phòng, mở mạng che mặt lộ ra khuôn mặt thanh tú, nhìn căn phòng trống trải, mặt lộ vẻ sầu não
-Đại ca, ngươi đang ở đâu...
......
Tần Tang đứng ở góc đường, nhìn vào tiểu viện của Tống Dĩnh, vẻ mặt trầm ngâm.
Tống gia lão tổ đem kiếm ý pháp chỉ phong ấn tại mộ tổ, muốn thỉnh ra ngoài chắc hẳn không đơn giản, có thể phải ứng phó với huyết mạch của Tống gia ở bên trên.
Cách duy nhất là giúp Tống Dĩnh đoạt lại tổ trạch, trút cơn giận.
Nhưng Lý gia cũng không phải đơn giản, ở phường Vấn Nguyệt có chút nổi tiếng, trong gia tộc có hai tu sĩ Luyện Khí Kì tầng thứ mười, Tần Tang hoàn toàn không có khả năng chống lại nhà họ Lý.
Đúng lúc này, một thanh niên khờ khạo đi tới huýt sáo, miệng nồng nặc mùi rượu, ánh mắt say mê nhìn chằm chằm vào căn phòng nhỏ của Tống Dĩnh, thoạt nhìn còn tưởng hắn ta là một tên lưu manh. Ai có thể ngờ rằng đây cũng là một tu tiên giả, có lẽ tu vi chỉ có Luyện Khí Kỳ tầng thứ hai.