Sau khi Tưởng sư huynh nghe xong liền hâm mộ nói:
-Thạch nhũ trăm năm chính là thần dược, dược hiệu lâu dài, sau khi uống dược lực sẽ bồi bổ kinh mạch, trong vòng hai năm nằm không cũng thu lợi, không ngờ Tần sư đệ lại có cơ duyên lớn bậc này, không chừng chưa tới mấy năm sau tu vi của Tần sư đệ đã vượt qua bọn ta.
Nghe vậy, lòng Tần Tang hơi động, khó trách sau khi đột phá, hắn cảm giác tốc độ tăng tu vi của mình tăng nhanh hơn trước mấy lần, còn tưởng là vì cảnh giới được đề cao nên tốc độ hấp thu linh lực tăng cao, không ngờ lại là dư âm của thạch nhũ trăm năm.
Tần Tang cũng biết, mấy lời mà Tưởng sư huynh nói chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, bọn họ đã là Luyện Khí kỳ tầng mười một điên phong, do không thể phá vỡ điểm mấy chốt Trúc Cơ kỳ nên mới trì trệ dậm chân tại chỗ, nếu hắn xảy ra chuyện gì bất ngờ, trong mười năm đuổi kịp họ thì cũng không tệ rồi.
Lúc này, Tần Tang liền thỉnh giáo Tưởng sư huynh.
Mạnh Như Hối nói Tưởng sư huynh vô cùng tinh thông đan đạo, quả nhiên không nói điêu, người này chỉ nói vài câu đã giúp Tần Tang biết rõ dược tính của thạch nhũ trăm năm, cũng biết nên làm thế nào để phát huy hết tác dụng của thạch nhũ trăm năm mà không làm lãng phí dược lực.
-Không ngờ trong Bát Quái cấm địa cũng có thạch nhũ trăm năm, khi nào có cơ hội phải xin chưởng môn đi thu thập một phen, nhưng loại linh dược này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu...
Tưởng sư huynh hỏi rõ địa điểm xong liền tiếc hận nói:
-Tiếc là Tần sư đệ quá mức nôn nóng, trực tiếp uống vào làm lãng phí không biết bao nhiêu dược lực, nhiều thạch nhũ như vậy mà cầm đi Trường Sinh đường luyện chế đan dược nói không chừng còn có thể giúp Tần sư đệ tăng lên tới tầng thứ bảy hậu kỳ.
Tần Tang thản nhiên mỉm cười, ai biết sau khi cầm thạch nhũ trăm năm ra ngoài rồi còn tới lượt hắn dùng nữa hay không?
Huống hồ với số lượng linh thạch ít ỏi trong tay, hắn không đủ vốn liếng để mời người luyện đan cho, hơn nữa hiệu quả bây giờ đủ để khiến hắn thỏa mãn rồi.
Hai người vừa đi vừa nói, Mạnh Như Hối đi theo phía sau yên lặng không lên tiếng, nhìn bóng lưng Tần Tang, lại nghĩ tới tuổi tác của hắn, trong lòng không nhịn được cảm thấy chua xót. Ánh mắt lướt qua sự ghen tỵ, nhưng sau đó lại lắc đầu, khôi phục như bình thường.
Khi đi tới gần vườn thuốc, Tưởng sư huynh đang cực kì hứng thú chỉ điểm cho Tần Tang lập tức im miệng lại, vẻ mặt không vui.
Tần Tang ở bên cạnh cười xuề xòa.
Tu vi mới là lập căn chi rễ, do bận tu luyện nên Tần Tang không có thời gian chăm non vườn thuốc, thỉnh thoảng rải một ít Cửu Linh Sa xong liền mặc kệ, linh dược trong vườn ít được chăm sóc, tuy không tới nỗi thời kì giáp hạt*, nhưng vẫn kém rất xa so với yêu cầu của Trường Sinh đường.
*thời kì giáp hạt: khoảng thời gian lương thực đã hết nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới.
Mạnh Như Hối cau mày suy nghĩ một chút, rồi nói:
-Tưởng sư huynh, Tần sư đệ vừa mới nhận Hồi Dương cốc nên vẫn chưa quen thuộc, huống hồ việc ở Hồi Dương cốc thực sự nặng nhọc hơn nhiều so với nơi khác, nếu không phiền thì huynh cho hắn thêm chút thời gian đi.
Mạnh Như Hối lại tình nguyện giúp đỡ hòa giải khiến Tần Tang rất bất ngờ, lập tức chắp tay nói cảm tạ.
Tưởng sư huynh lạnh nhạt nói:
-Tần sư đệ, ta nể mặt Mạnh sư đệ châm chước một lần, lần này chỉ trừ lương tháng của Tần sư đệ mà thôi. Nhưng nếu liên tục không hoàn thành nhiệm vụ thì ta chỉ có thể bẩm báo lên theo đúng sự thật, lúc đó sư môn sẽ xử phạt theo quy củ.
Mạnh Như Hối cũng nói:
-Tần sư đệ tự mình sắp xếp ổn thỏa đi.
Nhìn hai vị sư huynh rời đi, vẻ xấu hổ trên mặt Tần Tang lập tức biến mất không thấy.
Cuối cùng cũng tới thời gian ước định, Tần Tang cảm nhận được cấm chế bên ngoài Hồi Dương cốc bị động vào liền mở cấm chế mời Triệu Viêm vào trong.
-Tần sư đệ, đây là Cửu Linh Sa của ngươi...
Triệu Viêm giơ một cái túi tử giới to lên, khi đi tới trước mặt Tần Tang liền nhỏ giọng nói:
-Vào trong nói.
Sau đó Dư Hóa đột nhiên xuất hiện, rồi lắc mình đi vào bên trong theo.
Dư Hóa hỏi qua loa lấy lệ chuyện tu vi của Tần Tang và tác dụng của Tụ Khí Đan khi hắn sử dụng.
Sau khi tra xét ma nhãn trong tay Tần Tang xong, Dư Hóa hài lòng gật đầu nói:
-Tần sư điệt rất tận tâm nhưng vẫn hơi chậm, sau này mỗi ngày ngươi thúc giục ma nhãn ít nhất ba lần, phải dùng tốc độ nhanh nhận đều nhìn thấy trận pháp trong Hồi Dương cốc!
Tần Tang đứng một bên muốn nói lại thôi.
Dư Hóa cảm thấy kỳ lạ, nói:
-Tần sư điệt còn chuyện gì muốn nói sao?
Tần Tang cố tỏ ra do dự một chút, sau đó liền kể về chuyện hôm trước, còn cố tình thêm mắm thêm muối cho Dư Hóa nghe, kể khổ:
-Đệ tử phải dùng thời gian cả đêm để thao túng ma nhãn, chỉ có ban ngày để tu luyện nên thời gian chăm sóc vườn thuốc rất ít. Có thời nhờ Dư sư thúc nói vài lời ở chỗ Tưởng sư huynh được không, nếu không đệ tử không làm tốt nhiệm vụ sẽ bị đuổi ra khỏi Nguyên Chiếu môn.
Triệu Viêm ở bên cạnh giễu cợt:
-Một hai năm không tu luyện thì có sao, ngươi thật là lắm...
Dư Hóa khụ một cái cắt lời Triệu Viêm, cau mày nói:
-Chuyện này đúng là một vấn đề khó, ta không hay nhúng tay vào chuyện của Hành Vân cốc...
Tần Tang cực mong mong đợi nhìn Dư Hóa, Triệu Viêm rõ ràng là một tên đầu óc đơn giản, còn Dư Hóa lại là người từng trải, cho nên Tần Tang mới chờ gặp được Dư Hóa để nói lên yêu cầu.
Khôi Âm tông tốn công tốn sức đưa hắn vào Hồi Dương cốc, trước khi họ hoàn thành được mục đích thì chắc chắn sẽ không động tới hắn, cũng không cho phép hắn bị đuổi khỏi nơi này.
Quả nhiên mọi chuyện giống như Tần Tư đã đoán.