Tiễn Triệu Viêm đi, Tần Tang đứng trong sơn cốc trống rỗng, nhìn chằm chằm ánh nắng lúc chiều tà, mãi vẫn không nói gì.
Vừa nãy Triệu Viêm đã nghiêm lệnh cho hắn, trong vòng hai tháng phải thúc giục Ma nhãn xem xét lại tất cả những biến hóa của trận pháp ở Hồi Dương Cốc.
Nói cách khác, thời gian yên bình nhiều nhất chỉ có hai tháng.
May mắn là hắn chưa từng ngừng việc tu luyện Tống gia Kiếm quyết, cũng sắp tới lúc đột phá và chờ thức tỉnh kiếm khí, đấy là chỗ dựa mạnh mẽ nhất của chính mình.
Tần Tang đứng yên hồi lâu, đột nhiên lấy kiếm Bích Ba ra khỏi túi Giới Tử, bay ra quan sát lại một vòng Hồi Dương Cốc, đột nhiên đi đến bờ sông dưới đáy cốc, thả người nhảy vào đó, vung kiếm chém lên một chỗ bị che khuất trên bức tường đá dưới đáy sông.
Tần Tang định xây một chỗ lánh nạn cho mình dưới đáy sông, để tránh né trận đại chiến mãnh liệt nhất sau khi phá được trận pháp.
Hắn không hiểu các loại trận pháp của người tu tiên, nhưng có thể dùng cơ quan của nhân gian, hơn nữa có nước sông bao phủ, có thể che dấu được chỗ lánh nạn.
Khi hắn ở Huyết Y lâu đã xem qua vô số bí tịch, học được vài cơ quan thuật có thể dùng trong thực tế. Chỉ cần không phải tu sĩ cao giai tìm kiếm từng tấc một thì rất khó phát hiện sự tồn tại của cơ quan.
Trong hai tháng nay, Tần Tang đã gạt bỏ vài phương án, hoàn thiện đủ các loại chi tiết, cuối cùng cũng làm xong chỗ lánh nạn.
Trận pháp ở cửa Cốc bỗng nhiên bị ai đó khởi động, Tần Tang bay ra khỏi động phủ, nét mặt như đang nghĩ đến cái gì đó, không mở đại trận ngay mà là quay lại động phủ, bày Hoặc Thần Kính ra, đề phòng Triệu Viêm qua cầu rút ván.
Sắp xếp xong đường lui, Tần Tang mới mở đại trận ở cửa Cốc mà không xảy ra sự cố gì, bỗng phát hiện lại à Dư Hóa đã lâu không gặp, không khỏi thấy lạnh lẽo trong lòng. Nếu Dư Hóa muốn giết hắn, hắn thật sự không có chút năng lực phản kháng nào cả!
-Tần Tang ra mắt Dư sư thúc.
Tần Tang đè nén bất an trong lòng, hành lễ với Dư Hóa.
Dư Hóa ậm ừ đáp, nhanh chóng truy hỏi:
-Đã hoàn thành chưa?
Tần Tang gật đầu:
-May mắn không làm nhục sứ mệnh.
Chờ hắn triệu hồi Ma nhãn ra, Dư Hóa lập tức đưa tay bắt lấy, đưa thần thức vào trong dò xét, một lát sau thì vui mừng nói:
-Ha ha… Tần sư điệt quả nhiên không làm ta thất vọng!
Sau đó, Tần Tang cảm giác liên hệ giữa Ma nhãn và mình bị chặt đứt, trong lòng chợt căng thẳng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy trên người thoải mái hơn không ít.
Dư Hóa thu lại Ma nhãn, nói với Tần Tang:
-Tần sư điệt để lại một cái bùa truyền âm để đánh lạc hướng, sau đó đi theo ra, không cần ngây ngốc ở Hồi Dương Cốc nữa.
Nét mặt Tần Tang đầy ngạc nhiên, Dư Hóa không trở mặt khiến hắn cảm thấy thật may mắn, nhưng hắn tuyệt đối không có ý định quay về Khôi Âm Tông.
Hắn không có quan niệm chính tà ăn sâu bén rễ, nhưng trong một năm này, ngoại trừ uy hiếp của Khôi Âm Tông như kiếm treo trên đỉnh đầu, cuộc sống của hắn vẫn yên bình vô cùng.
Yêu cầu của hắn chẳng qua chỉ là tìm một tông môn tu tiên, yên ổn tu luyện chứ không phải luôn lo lắng đề phòng.
Vì mạng nhỏ của mình, thay vì quay về Khôi Âm Tông thì hắn tình nguyện làm tán tu.
Tần Tang xoay chuyển ý nghĩ này trong đầu, lo lắng hỏi:
-Bây giờ rời đi, lỡ may mấy người Mạnh sư huynh chạy đến thì chỉ sợ không lừa được bao lâu…
Dư Hóa cười gằn:
-Nguyên Chiếu Môn sẽ lập tức biến mấy, còn giấu diếm gì nữa?
Trong lòng Tần Tang kinh sợ, theo lời dặn của Dư Hóa quay lại động phủ thu lại Hoặc Thần Kính, trước khhi rời đi còn quay đầu nhìn lại chỗ lánh nạn mà mình đã bài trí tỉ mỉ, trên mặt có chút tự giễu.
Động phủ của Dư Hóa ở Mộc Dương Phong, Tần Tang đi theo sau, sau khi vào trong động phủ của Dư Hóa thì phát hiện còn có ba người, một vị trong số đó là Nguyễn Nam Phong đã vào Nguyên Chiến Môn cùng hắn, hai người còn lại là một nam một nữ, là những gương mặt lạ Tần Tang chưa từng gặp, tất cả đều mặc y phục của đệ tử tạp dịch.
Hai người này có thể đã ẩn nấp trước hắn.
Số người mà Khôi Âm Tông sắp xếp vào Nguyên Chiếu Môn chắc chắn không thể ít như vậy, sao chỉ có ba người được?
Tần Tang đang thầm nghi ngờ, đột nhiên trong lòng chợt động, âm thầm dùng Vọng Khí Thuật nhìn thử, tu vi của ba người đều giống như mình, là Luyện Khí kỳ tầng thứ tám!
Dư Hóa gật đầu với Triệu Viêm đang nóng vội, tầm mắt đảo qua trên bốn người Tần Tang, gằn giọng nói:
-Bọn Ngô Liễu Nguyệt đã bị âm thầm đưa ra khỏi Nguyên Chiếu Môn, lý do giữ các ngươi ở lại là vì tu vi của các ngươi cao nhất, hơn nữa còn một chuyện cần các ngươi giúp Triệu sư điệt hoàn thành. Chỉ cần làm xong chuyện này, các ngươi sẽ thành những người lập công nhiều nhất, không chỉ được thưởng Trúc Cơ Đan, mà chưởng môn cũng đã đồng ý sẽ đích thân thu các ngươi làm đồ đệ.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau.
Tần Tang lại trợn mắt há mồm, hắn dốc sức tu luyện là để có thêm khả năng tự bảo vệ mình khi lẩn trốn, không nghĩ tới lại là mua dây buộc mình, khiến bản thân rơi vào vòng xoáy nguy hiểm hơn.
Trúc Cơ Đan, trở thành đệ tử của bề trên Kim Đan, Tần Tang quả thật đã động lòng, nhưng cũng phải còn mạng để lấy mới được.
Tất cả biến hóa trong đại trận hộ phái của Nguyên Chiến Môn thì Khôi Âm Tông đều biết rõ cả, chỉ cần tấn công mạnh mẽ để phá trận là được, bề trên Kim Đan có thể biến mình thành tro bụi chỉ bằng một cái bấm tay, có thể làm chuyện gì?
Nhưng Dư Hóa không giải thích với bọn họ, chỉ để bọn họ tĩnh tọa tu luyện.
Cả đêm không xảy ra chuyện gì.
Đêm khuya ngày hôm sau, Dư Hóa đột nhiên rời đi, Triệu Viêm ném cho mỗi người bọn họ một cái Yêu Bài bằng ngọc, giọng điệu lạnh như băng:
-Lát nữa đi theo phía sau ta, không có lệnh của ta mà ai dám lên tiếng hay lộn xộn thì ta sẽ lập tức giết chết, nghe rõ chưa?