Sau đó, hắn lập tức nghĩ đến, mình cũng đã tu luyện U Minh Kinh đến tầng thứ năm rồi, chắc chắn trong người có mang linh căn, đương nhiên không cần lo lắng gì cả.
Nhưng mà Tần Tang vẫn hỏi thêm mấy câu:
-Linh căn là cái gì?
Thanh niên mập mạp nhếch miệng, không biết tại sao Hàn sư huynh lại để ý một tên người phàm như thế chứ, còn yêu cầu hằn giải thích cẩn thận rõ ràng:
-Linh căn phân thành ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, hợp thành Ngũ Hành linh lực trong trời đất, chỉ có người mang linh căn mới có thể thể ngộ thiên đạo, tu luyện ra được linh lực, chân nguyên trong cơ thể. Tóm lại, không có linh căn thì còn chẳng cảm nhận được linh lực trong đất trời, chớ còn nói gì đến việc tu luyện. Vả lại, không phải người ngươi có mang linh căn là Hàn gia chúng ta sẽ thu nhận ngươi ngay, nếu ngươi có Thiên Linh Căn thuần túy thì đừng nói Hàn gia, những tu tiên đại tông khác đều muốn muốn chiếm đoạt. Nhưng nếu như linh căn hỗn tạp, Tứ Hành linh căn hay là Ngũ Hành linh căn thì đến chết cũng không thể Trúc Cơ, cho dù có Hàn sư huynh dẫn đường thì cũng không có khả năng gia nhập nội môn Hàn gia.
Nghe đến đó, Tần Tang vốn cảm thấy không có gì bất trắc lại bắt đầu thấp thỏm không yên, cẩn thận hỏi một hồi, hỏi thanh niên mập mạp một loạt đến mức mất kiên nhẫn mới hiểu được sơ sơ về tu tiên giả.
Hóa ra cảnh giới sau khi tu tiên giả nhập môn đều được gọi là Luyện Khí kỳ, là vì luyện tinh hóa khí, ôn dưỡng nguyên thần, thay da lột xác, tuổi thọ có thể nhiều hơn người phàm mấy chục năm.
Luyện Khí kỳ tổng cộng có mười ba tầng, tu luyện tới tầng cảnh giới thứ mười là có thể chuẩn bị Trúc Cơ.
Trúc Cơ kỳ tu sĩ đều có lực chiến đấu cường đại, tu tiên giả chân chính ở tiên giới mới có thể tính được, nếu không thể nào Trúc Cơ thì cũng không hữu dụng gì đối với một môn phái.
Có thể Trúc Cơ hay không có liên quan đến cơ duyên của một người, quan trọng hơn vẫn là thiên phú, cũng chính là linh căn.
Các loại đơn linh căn, hay là song linh căn, tam linh căn đều là chân linh căn, khả năng Trúc Cơ cũng không nhỏ, nhưng các loại tứ linh căn, ngũ linh căn là ngụy linh căn, hi vọng Trúc Cơ hi vọng rất xa vời.
Thanh niên mập mạp nói rất tường tận với Tần Tang, người có linh căn vạn người không được một, chân linh căn lại càng hiếm hơn, đơn linh căn mấy mươi năm khó gặp một lần, để hắn đừng vọng tưởng.
Nếu như Tần Tang có ngụy linh căn thì cũng có thể đến Hàn gia, nhưng chỉ có thể làm một người thường bên ngoài Hàn gia, có lẽ sống lâu hơn người phàm mấy năm, áo cơm không lo, còn không bằng ở lại thế tục làm Vương hầu, có Triều Thánh Cung bảo đảm, an hưởng một đời phú quý.
Nhưng bây giờ nếu bắt Tần Tang từ bỏ thì hắn há sao cam tâm cho được?
Tần Tang không biết U Minh Kinh có tương ứng y hệt như cảnh giới Luyện Khí không, mình chỉ qua năm năm đã tu luyện đến tầng thứ năm rồi, tốc độ này cũng đâu tính là chậm?
Thế này chẳng phải đã nói rõ rằng thiên phú của mình không kém sao?
-Thượng tiên, ta quyết định rồi.
Tần Tang trầm giọng nói:
-Mời thượng tiên kiểm tra linh căn cho ta đi.
Thanh niên mập mạp sớm đã bị Tần Tang làm mất hết kiên nhẫn, nghe vậy thì hầm hừ nói:
-Tiên đạo có gì tốt mà lại ham muốn? Ta thấy ngươi có vẻ không đụng tường thì không chịu quay đầu, đưa tay ra đây.
Tần Tang thấp thỏm vươn tay, sợ thiên tư của mình không tốt, cũng sợ thanh niên mập mạp phát hiện người mình có ma công.
Không ngờ, vào lúc Tần Tang còn đang âm thầm lo lắng, đột nhiên lại nghe thanh niên mập mạp lạnh lùng nói:
-Người không có linh căn, vô duyên với tiên đạo. Được, ngươi có thể về rồi đấy.
Tần Tang ngẩn ngơ, còn tưởng rằng kiểm tra linh căn phải có thủ đoạn gì của Tiên gia nữa chứ.
Thanh niên mập mạp đặt tay lên cánh tay hắn một chút rồi rút lại, phán ngay rằng Tần Tang không có linh căn.
-Không thể nào!
Tần Tang la thất thanh, không có linh căn thì làm sao mình tu luyện U Minh Kinh, làm sao tu luyện ra linh lực, làm sao sai khiến được Tử Hồn Linh và Băng Tàm Bảo Giáp?
-Sao mà không thể?
Thanh niên mập mạp hét lên một tiếng:
-Ta nhắc nhở ngươi từ trước, trên thế gian này người có linh căn vạn người không được một, cho dù là gia tộc tu tiên thì có linh căn cũng là thiểu số, không có linh căn là không có linh căn, đừng có càn quấy ở đây!
Ánh mắt Tần Tang ánh mắt lạnh tanh, hắn không biết sao mình lại đắc tội vị thượng tiên này, đối phương hình như thấy mình rất không vừa mắt.
Mắt thấy thanh niên mập mạp quay người đi ra, đẩy cửa ra ngoài, Tần Tang vội vàng lách mình ngăn ở trước cửa:
-Ta muốn gặp Hàn tiên sư!
-Ngươi nghĩ ngươi là ai, muốn gặp Hàn sư huynh là có thể thấy được huynh ấy sao?
Mặt mũi thanh niên mập mạp tràn đầy tức giận:
-Cút ngay cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Tần Tang cũng không bỏ qua, không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:
-Ta là ân nhân cứu mạng của Hàn tiên sư, hắn từng nói nếu như ta có chỗ cầu, có thể tới gặp hắn, ngươi cứ muốn ngăn cản, đến tột cùng là có ý đồ gì, muốn cho Hàn tiên sư bị thất tín với người khác sao?
-Ân nhân cứu mạng?
Thanh niên mập mạp ngạc nhiên:
-Ngươi đã cứu mạng Hàn sư huynh?
Tần Tang nói ra hết sự việc về Cổ Linh Sơn.
Kiêu ngạo của thanh niên mập mạp đột nhiên tiêu tán không ít, sắc mặt thay đổi không ngừng, cuối cùng dùng ánh mắt oán hận nhìn Tần Tang, lấy ra một cuộn tranh hoạ lớn cỡ bàn tay, nâng lòng bàn tay lên, một tấm cổ họa mở ra trước mặt.
Trong tranh có thể nhìn thấy khói lam che trời, tầng tầng vân khí, liên miên vô tận, tựa như vẽ ba mươi ba tầng trời xanh, đặc biệt thần bí.
Bên trong tầng mây một đám Tiên Hạc tự do ngao du, linh động tự nhiên, sống động rực rỡ chẳng khác gì sinh vật sống.