Đám người Tần Tang nhìn nhau, không ai dám dị nghị.
Triệu Viêm nở một nụ cười khinh bỉ, môi khẽ mấp máy.
Tiếp theo đó, trong động phủ liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết, bao gồm cả Tần Tang, bốn người đều ôm chặt đầu mình, lăn lộn trên mặt đất và kêu rên.
Động tác này Tần Tang đã lén lút tập luyện vô số lần, bây giờ có thể làm giống đến tám chín phần để mình không phải chịu tổn thương quá nặng như vậy.
Cả bốn người mặt cắt không còn chút máu, lung lay lảo đảo đứng lên, trong mắt tràn đầy cảm giác hoảng sợ.
Triệu Viêm thản nhiên nói:
-Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, tâm niệm của ta vừa động là có thể nắm sự sống chết của các ngươi trong tay. Mọi người đều cùng một Môn, không nên ép ta ra tay, chỉ cần thành thật nghe lời và làm theo lệnh của ta thì sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi đâu.
-Vâng!
Bốn người Tần Tang treo Yêu Bài lên, thành thật đi theo phía sau Triệu Viêm, liên tục bay theo hắn ta đến trước Nguyên Chiếu Phong.
Vậy mà lại đến đây lúc này.
Tần Tang lo lắng không yên đi theo sau, hắn vẫn luôn bị cấm túc ở Hồi Dương Cốc, lúc đầu đã thử đi ra ngoài vài lần nhưng đều bị Triệu Viêm ép phải quay lại, đây là lần đầu tiên đến gần Nguyên Chiếu Phong như vậy.
Sắc trời âm u, không trăng không sao, tối đen không thấy năm ngón tay.
Ngọn núi tỏa ra một cái bóng thật lớn trong đêm đen, đưa mắt nhìn không thấy được đỉnh núi, trên núi có vài chỗ được thắp đèn đuốc. Tần Tang nhớ rằng đỉnh núi là nơi Thái Thượng Tông chủ bế quan, những chỗ khác đều là cấm địa của sư môn.
Chân núi ở Nguyên Chiếu Phong có một cái hồ lớn, xung quanh hồ có ba ngọn núi tạo thành thế bao bọc chung quanh, đại điện của Chưởng môn nằm trên đỉnh của một ngọn núi trong số đó, gọi là Chưởng môn phong.
Bọn họ vừa đến gần Chưởng môn phong, phía trước đã lập tức có hai tia sáng bay đến ngay trước mặt, đồng thời có một tiếng quát nhẹ truyền đến:
-Kẻ nào!
Triệu Viêm ra hiệu dừng lại.
Hai tia sáng lướt qua trước mặt bọn họ, hiện ra bóng dáng của hai nam tử trẻ tuổi.
Thấy là Triệu Viêm, hai người đều bình tĩnh lại. Một người trong đó mở miệng hỏi:
-Thì ra là Triệu sư đệ, đã muộn thế rồi sao còn đến Chưởng Môn Phong?
Triệu Viêm cung kính hành lễ:
-Gặp qua hai vị sư huynh, Dư sư thúc truyền tin nói đại điện của Chưởng môn có chút việc vặt cần người giúp, sai ta mang theo mấy vị sự đệ lên núi, ngày mai trời vừa sáng sẽ ngay lập tức rời đi.
-Việc vặt?
Hai người nghi hoặc liếc nhìn lẫn nhau, nhưng mà khi nhìn thấy trên eo mấy người Tần Tang dắt lệnh bài bằng ngọc thì không tìm hiểu thêm nữa:
-Triệu sư đệ hẳn đã hiểu rõ quy củ trên núi, ngàn vạn lần đừng để các sư đệ vi phạm cấm kỵ, nếu không chúng ta cũng không tiện giải quyết.
Triệu Viêm vội vàng đáp lại:
-Hai vị sư huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ giám sát bọn họ thật cẩn thận.
Hai người gật gật đầu, nhường ra con đường phía trước.
Triệu Viêm dẫn mọi người đi đến dưới chân núi Chưởng Môn Phong, sau đó thuận theo thềm đá dẫn lên đỉnh núi, lại không đi đến thẳng đại điện Chưởng môn mà tại ngã ba rẽ sang một hướng khác, bốn người Tần Tang cũng theo sát phía sau.
Trên đường đi gặp phải vài vị sư huynh, Triệu Viêm đều viện cớ khác nhau để lừa gạt, cuối cùng năm người đi vào một tòa lầu gỗ vắng vẻ. Lầu này lâu năm không được tu sửa trông cực kỳ cũ kỹ xơ xác, thế nhưng không hề có mùi mục nát.
Tòa lầu gỗ này nằm phía sau lưng núi Chưởng Môn Phong, đứng ở dưới lầu nhìn ra xa có thể thấy rõ Nguyên Chiếu Phong và hồ lớn dưới chân núi.
Triệu Viêm ló ra nhìn bên ngoài một lát, sau đó cài lại then cửa, từ trong Túi Giới Tử lấy ra bốn cái Tam Giác Vân Kỳ to gần bằng lòng bàn tay, đưa cho mỗi người một cái, truyền âm nói:
-Đây là vân kỳ Chưởng môn tự luyện chế, chính là pháp khí cấm chế Tứ Vân Thần Cấm, năm người chúng ta nhất định phải cùng nhau điều khiển mới có thể tiến hành. Các ngươi mỗi người lấy một cái để tế luyện*, chờ lát nữa phải dùng được.
*tế luyện: luyện hóa thành của bản thân.
Tần Tang nhận lấy Tam Giác Vân Kỳ, phát hiện Tam Giác Vân Kỳ trong tay bốn người đều có sự khác biệt.
Mặt cờ nằm trong tay hắn thêu đầy hoa văn mây xanh nước biển, khi cầm lấy sẽ có một luồng Thủy hành nguyên khí vô cùng dồi dào phả vào mặt, cứ như đặt mình vào trong biển rộng, sông lớn.
Cờ của Nguyễn Nam Phong lại là hoa văn mây đỏ như lửa, hai người còn lại một cái là màu vàng, một cái là màu xanh da trời.
Tứ Vân Thần Cấm là cái gì thì Tần Tang không rõ lắm nhưng tên tuổi của pháp khí cấm chế thì phải nói là vang dội vô cùng. Nghe nói, người tu tiên tinh thông trận pháp có thể dựa theo sự hiểu biết về chúng để luyện ra một số pháp khí kỳ lạ, tạo thành một bộ pháp khí cấm chế.
Chỉ cần đặt pháp khí cấm chế đúng theo phương hướng, vị trí đặc biệt là sẽ có thể phát huy được một phần uy lực của trận pháp, tiêu tốn thời gian ít hơn rất nhiều nếu so với bày trận thật sự.
Tần Tang nắm chắc Tam Giác Vân Kỳ, căn cứ vào chỉ thị của Triệu Viêm, dẫn thần thức đi vào bên trong Tam Giác Vân Kỳ dò xét, ngay lập tức, tầm nhìn thay đổi, phát hiện ra bên trong Tam Giác Vân Kỳ lại là mặt nước bao la bát ngát, từng đường ánh sáng màu bạc biến hiện phía dưới mặt nước, phảng phất như vô vàn tia chớp đang di chuyển.
Ngay lúc Tần Tang dâng lên hoài nghi thì đột nhiên thấy trên mặt nước có một bóng người đứng chắp tay, thế mà lại là Chưởng môn Khôi Âm Tông - Dịch Thiên Niết!
Tần Tang lộ vẻ kinh hoảng sợ hãi, vội vàng cung kính nói:
-Tần Tang bái kiến Chưởng môn!
Dịch Thiên Niết đứng ở đó không nói tiếng nào, vẻ mặt hờ hững.