-Ba vị Kim Đan Thượng Nhân!
Mọi người cực kỳ sợ hãi, nhưng sau đó, Thái Thượng tông chủ còn nói ra một tin tức khác càng khiến người kinh hoàng:
-Ta vừa mới liên lạc Cốc sư đệ. Sau khi xuất quan, đệ ấy phát hiện cấm địa Bát Quái bị một loại cấm pháp kỳ lạ bao vây. Cấm pháp quỷ quyệt khó giải, e rằng trong thời gian ngắn không thể phá vỡ giam cầm bay tới cứu viện.
Thấy mọi người hoảng hốt lo sợ, Thái Thượng tông chủ mỉm cười nói:
-Không cần sợ hãi, đại trận hộ phái do hai vị Nguyên Anh tu sĩ được lão tổ mời đến bố trí không phải là thứ mà mấy tên tu sĩ Kết Đan có thể phá hỏng. Hiện tại, các ngươi đã gõ chuông Trấn Tà tập hợp Trúc Cơ kỳ đệ tử lên núi, vậy thì cùng nhau điều khiển đại trận ngăn địch, ta đã đưa tin cầu viện, chờ vài vị đạo hữu chạy tới, nguy cơ sẽ tự giải trừ.
Chờ đám người Huyền Thành Tử kinh sợ rời đi động phủ, nụ cười trên gương mặt Thái Thượng tông chủ lập tức gom lại, trở nên nặng nề vô cùng, thân ảnh dần dần mờ nhạt, biến mất khỏi động phủ, xuất hiện phía trên đại trận hộ phái.
Lửa quỷ cuồn cuộn, ngay sau khi Thái Thượng tông chủ của Nguyên Chiếu Môn hiện thân, từ trong lửa quỷ cũng lộ ra bóng hình Dịch Thiên Niết.
……
Lúc này, Triệu Viêm mang theo bốn người Tần Tang từ Chưởng Môn Phong đi xuống, trực tiếp nhảy vào trong hồ.
Mặt đất vẫn luôn rung động, bùn đất dưới đáy hồ bị gợn lên, sóng nước nhấp nhô, hồ nước trở nên vẫn đục vô cùng. Năm người lợi dụng tình huống hỗn loạn để ẩn mình lặn xuống đáy hồ.
Lặn mãi mà tầm nhìn xung quanh chỉ có nước hồ đục ngầu. Không biết qua bao lâu, một luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở phía trước. Triệu Viêm lập tức ra lệnh bọn họ bơi chậm lại, lặng yên không một tiếng động lại gần vị trí tỏa ra ánh sáng.
Cuối cùng cũng tới gần ánh sáng, trong tầm nhìn thế mà lại là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Một con trai ngọc lớn ngang ngửa một căn phòng lặng yên nằm dưới đáy hồ, đang mở to miệng vỏ của nó. Xung quanh trai ngọc hoa lạ đua nhau khoe sắc, cỏ nước lay động. Trên mặt đất còn rải một lớp cát trắng, tô điểm vô vàn bảo thạch lấp la lấp lánh, tựa như tiên cung dưới đáy biển.
Mùn đất xung quanh dường như bị một màn chắn chặn lại, hoàn toàn không xâm nhập được vùng không gian này. Nơi đây vẫn bình yên như cũ.
Triệu Viêm ra hiệu dừng lại, năm người dưới sự che lấp của Tứ Vân Thần Cấm đứng bất động ở trong hồ nước vẩn đục.
Tần Tang nhìn hình ảnh xa hoa lộng lẫy trước mặt, trong lòng hơi giật mình. Hắn từng nghe Chu sư huynh giới thiệu các nơi cấm địa trong Nguyên Chiếu Môn, lại không hề nghe huynh ấy nói rằng dưới đáy hồ có một chổ thần bí như thế này.
Con trai ngọc này lớn như vậy, vừa nhìn liền biết không phải đồ vật tầm thường. Bên trong rốt cuộc là có cái gì đáng giá đến mức Triệu Viêm phải mạo hiểm sống chết đi một chuyến?
Tần Tang chỉ mới suy tư thì thấy bên trong ngọc trai bỗng hiện ra hai bóng người, một cao một thấp, đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Sau khi hai người này hiện thân, năm người kể cả Triệu Viêm đều trở nên rất căng thẳng. Đến tột cùng thì Bộ Tứ Vân Thần Cấm này có thể ẩn giấu khí tức của bọn họ được hay không?
Trong lúc cả đám đang đứng ngồi không yên thì hai tu sĩ Kim Đan đứng bên ngoài trai ngọc ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Lúc này, đám người Tần Tang cũng mơ hồ nghe thấy tiếng chuông, trong lòng đã rõ chuông Trấn Tà của Nguyên Chiếu Môn lại bị gõ vang.
Chuông Trấn Tà vang lên chín lần liên tiếp, sắc mặt hai người khẽ biến.
Vị tu sĩ lùn gấp gáp nói:
-Miêu sư huynh, chuông Trấn Tà gõ chín tiếng, xem ra là thanh thế địch đến khá lớn, sư môn muốn triệu tập tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên điều khiển đại trận ngăn địch, chúng ta làm sao bây giờ?
Vị Miêu sư huynh kia khẽ nhíu mày, chần chờ nói:
-Chuông Trấn Tà vừa vang, các đệ tử không thể kháng mệnh, bằng không sẽ bị xử lý theo môn quy. Nếu chúng ta không nhận được thông báo nào khác cũng chỉ có thể vâng theo mệnh lệnh. Nhưng mà ở đây cũng không thể không có người trông nom, sư đệ, trước hết đệ cứ án binh bất động*, huynh đi lên xem thế nào, cũng sẽ nói rõ tình huống với chưởng môn sư huynh, huynh ấy chắc chắn có thể hiểu được.
Hai người lại thấp giọng giao lưu vài câu rồi vị Miêu sư huynh nhảy lên pháp khí phá vỡ mặt nước nhanh chóng bay đi.
Tu sĩ lùn nhìn theo bóng dáng Miêu sư huynh đến khi biến mất, sau đó lo lắng sốt ruột trở lại trai ngọc.
Lông mày Triệu Viêm nhíu chặt, sau một hồi suy tính thì ra lệnh đám người Tần Tang án binh bất động, tiếp theo từ trong Túi Gới Tử lấy ra một cây Quỷ Phiên thật lớn, cao gần bằng người. Ban đầu Tần Tang còn tưởng là Diêm La Phiên bản lớn, nhìn kỹ mới phát hiện nó khác Diêm La Phiên rất nhiều. Trên mặt lá cờ quỷ này khác họa vô số ác quỷ hung thần ác sát, sinh động dồi dào, rất là tà dị.
Càng làm cho Tần Tang kinh ngạc chính là, tấm Quỷ Phiên này thế mà lại không phải là pháp khí, mà hình như là...pháp bảo?
Tu vi không đạt Kết Đan, không thể sử dụng pháp bảo. Tần Tang có thể sử dụng Ô Mộc Kiếm do nó chỉ là một mảnh nhỏ của pháp bảo, hơn nữa còn trải qua một lần luyện chế của luyện khí sư.
Chẳng lẽ Triệu Viêm có thể điều khiển pháp bảo?
Tần Tang không khỏi âm thầm may mắn bản thân không hành động thiếu suy nghĩ. Hắn vừa điều khiển Tam Giác Vân Kỳ, vừa lén lút quan sát động tác của Triệu Viêm.
Chỉ thấy Triệu Viêm một tay cầm bảo ngọc, một tay nắm chặt pháp bảo Quỷ Phiên, đưa bảo ngọc lại gần sát Quỷ Phiên, miệng lẩm bẩm. Sau đó, tất cả ác quỷ trên Quỷ Phiên đều sống lại, giương nanh múa vuốt, cứ như muốn phá vở Quỷ Phiên, xông vào thế giới thật.
-Vù!
Gió lạnh chợt nổi lên, tà sương từ Quỷ Phiên phun ra dữ dội, ác quỷ cũng phá vỡ hàng rào của mặt cờ lao ra. Xung quanh Triệu Viêm lập tức bị tà sương ác quỷ bao phủ, giơ tay không thấy năm ngón, bóng dáng cũng nhìn không đến.