Trừ khi nằm rạp xuống bãi cỏ dưới núi, nếu không bốn phía đều không có chỗ nào che được thân người cả.
Chỗ này thật ra lại rất thích hợp cho việc dụ ra rồi giết, Tần Tang nóng lòng không đợi được, đang định xuống núi báo cho Thẩm Tinh biết thì đột nhiên nghe được một tiếng nổ ở dưới chân núi, sắc mặt hơi đổi.
Hắn lắc mình đi về phía rìa đỉnh núi, thấy được chân núi đã sụp đổ, bụi mù nổi lên bốn phía, trong đống đổ nát, mơ hồ có thể nhìn thấy đao quang và kiếm ảnh bên trong, còn có thể nghe được tiếng la hét của Thẩm Tinh, có chút dồn dập, thoạt nhìn tình hình bên dưới không ổn cho lắm.
Thấy cảnh tượng này, Tần Tang tới gần một chút, lập tức nghĩ cách xuống núi cứu viện Thẩm Tinh, nhưng mới đi vài bước thì cơ thể đã dừng lại.
Liệu đó có phải là một cái bẫy hay không?
Vẻ mặt Tần Tang hơi do dự, dù sao hắn đứng trên đỉnh núi lâu như vậy cũng không hề phát hiện có người đi qua, Thẩm Tinh núp ở chỗ tối lại bất ngờ đụng trúng kẻ địch.
Ý niệm này hiện lên trong đầu, mặc dù Tần Tang cảm thấy khả năng đó không lớn, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác vài phần, dùng Lạc Vân Sí ấn náu thân hình, lặng yên không một tiếng động đi về phía chân núi.
Không ngờ đúng lúc Tần Tang di chuyển đến giữa sườn núi, lúc phải đi bay ngang qua một cái thung lũng, dị biến đột phát.
Trong sơn cốc đột nhiên xuất hiện mấy luồng sương mù màu đen bắn ra, nơi phát ra sương mù chính là mặt gương đồng, gương đồng được phóng ra trông như đại trận, vị trí ẩu náu bí mật, khó có thể phát hiện ra.
Màn sương mù đen này quỷ khí âm u, hàn ý bức người, nhanh như thiểm điện, trong trường hợp này, sự che giấu của Lạc Vân Sí hầu như không có tác dụng gì, chúng dồn dập phi về phía Tần Tang.
Chiếc gương đồng này . . .
Tần Tang tỏ ra sợ hãi, dưới tình huống không thể trốn tránh, đột nhiên vung Bích Ba Kiếm trong tay lên.
‘Vù vù!’
Quang mang của Bích Ba Kiếm phát tác, giống như sóng nước vậy cứ thể mà vẽ thành một hình tròn, nhanh chóng mở rộng ra bốn phía của Tần Tang, va chạm vào đám sương mù đang tới gần.
Khiến Tần Tang cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau khi quang mang của Bích Ba Kiếm đánh trúng đám sương mù kia thì nó không hề gặp trở ngại gì mà từ giữa xuyên qua, không có được bất cứ tác dụng gì, mà Tần Tang chỉ kịp sử dụng Băng Tầm Bảo Giáp, hình thành một lớp băng sương hộ thể, đã bị màn sương mù bao quanh.
Sau khi sương mù đánh trúng Tần Tang thì không hề phát ra một chút âm thanh nào, Tần Tang cũng không có cảm thấy đau đớn.
“Ong ong...”
Gương đồng ở trên mặt đất đột nhiên chấn động, chậm rãi bay lên, càng ngày càng nhiều sương mù toát từ bên trong gương đồng, xung quanh Tần Tang hoàn toàn biến thành màu đen kịt, bị sương mù vây quanh không thấy rõ năm ngón tay.
Đúng lúc này, bên trong sơn cốc đột nhiên hiện ra một bóng người, đúng là Thẩm Tinh vẫn bình yên vô sự!
Thẩm Tinh cầm pháp khí gương đồng trong tay, sắc mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào kính trận.
Ngón tay nhanh chóng điểm liên tục mấy cái lên gương đồng, liền thấy chiếc gương đồng này bay lên giữa không trung, gắn vào phía trên kính trận, bổ sung vào lỗ hổng duy nhất trên đó.
Chiếc gương đồng đang không ngừng run rẩy lập tức an tĩnh lại, tràn ra càng nhiều sương mù đen. Nhiều sương mù đen như vậy ngưng tụ ở một chỗ, tựa như một màn sắt màu đen.
Thẩm Tinh trên trán đổ mồ hôi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:
-Tần sư đệ, muốn tính kế ngươi đúng là không dễ dàng gì.
Trên mặt Thẩm Tinh lộ ra một chút do dự, cuối cùng bàn tay vỗ lên Túi Giới Tử, một mũi tên Băng Tinh bay ra ngoài, đem linh lực rót vào bên trong mũi tên băng tinh.
Chỉ thấy mũi tên Băng Tinh toả ra ánh sáng sắc nhọn, bắn nhanh về phía trời xanh, 'Bùm' một tiếng nổ tung giữa không trung, âm thanh chấn động núi rừng, vụn băng rơi đầy trời giống như một đoá pháo hoa.
Sau một lát, có một trận cuồng phong màu xám tro gào thét lao về phía bọn họ, không bao lâu đã rơi xuống trước mặt Thẩm Tinh. Cuồng phong hơi ngừng lại, thu hẹp lại thành một sợi sương khói, lại bị nam tử tướng mạo còn trẻ hút vào trong bụng
Nam tử cõng bảo kiếm, trên cánh tay trái có một con rắn nhỏ màu xanh đang quấn lên.
Thanh Xà phun lưỡi xì xì, thân thể bật khỏi cánh tay hắn, rơi lên tay Thẩm Tinh, thân mật dùng cái đầu nhỏ cọ cọ lòng bàn tay nàng.
Nam tử trừng mắt nhìn Thẩm Tinh, nét mặt giống như vô cùng bất mãn:
-Thẩm sư muội, đã sớm nói với ngươi, chỉ cần mấy canh giờ thì ta sẽ có thể đem thạch nhũ trăm năm luyện hóa. Chờ ta đột phá tầng thứ bảy, hai người chúng ta lo gì việc không tập hợp đủ ngọc bài, tại sao lại để Thanh Xà đến gọi ta vào lúc này?
Thẩm Tinh quay ngoắt đầu qua một bên, nũng nịu nói nhỏ:
-Thạch nhũ nhất thời chưa luyện hóa xong thì cũng không mất đi đâu được, chẳng lẽ ở trong lòng Dương sư huynh, tính mạng của sư muội còn không quan trọng bằng kia mấy giọt thạch nhũ kia sao?"
Sắc mặt nam tử có chút ngượng ngùng, chần chờ một lát rồi đi đến bên cạnh Thẩm Tinh, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, không thuần thục nắm lấy hai vai nàng, nhỏ giọng trấn an:
-Sư muội, trong lòng ta cũng nông nóng nha, bên trong cấm địa Bát Quái nhiều cao thủ như vậy, nếu không thể tiến vào Nguyên Chiếu môn, còn không biết mấy lão quỷ Khôi Âm tông sẽ đặt điều về chúng ta thế nào đâu. Hơn nữa, người này đã bị ngươi dùng Hoặc Thần kính dễ dàng nhốt lại, ngươi còn sợ hắn làm gì chứ?
Tần Tang bị vây trong kính trận, rõ rõ ràng ràng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người kia. Nghe thấy cách nam tử cùng Thẩm Tinh xưng hô, trong lòng lập tức chấn động mạnh.