Beta: Ishtar
Ngự Phượng Đàn thấy nàng cười rạng rỡ với mình thì nhất thời ngây người ra, nhưng ngay kế tiếp, mặt hắn lại hứng trọn cả một ống nước tạt đến. Nước đọng trên lông mi, lông mày, cánh mũi, miệng và nguyên một vạt áo trước ngực. Hắn đưa tay lên vuốt mặt rồi nhìn Vân Khanh đang ngồi xổm bên dòng suối nhìn hắn với vẻ đắc ý, trong tay vẫn còn cầm cái gì đó dùng để múc nước, nói với vẻ vui sướng hài lòng: “Phu tử à, ta không cố ý. Thật sự xin lỗi nha.”
Thải Thanh và Thanh Liên lập tức nghẹn họng. Hôm nay tiểu thư làm sao vậy, cố ý tìm đồ đựng đi tạt nước phu tử, chứng cớ còn cầm rành rành trong tay thế kia mà còn nói là không phải cố ý, bộ người ta mù à. Hoàng Tiểu Muội tuổi còn nhỏ mà lúc này cũng cảm nhận được không khí có chút kỳ lạ, nhảy lên cạnh bờ ngồi trên cỏ nhìn hai người giằng co.
Ngự Phượng Đàn bị hắt nước đầy mặt, cố ý lầu bầu: “Như vậy là không được. Hành vi thế này được xem là không tôn sư trọng đạo. Nếu hôm nay ta bỏ qua cho nàng, phu tử khác mà biết được thì nhất định sẽ nói ta quá nuông chiều đệ tử.”
Phu tử nào mà biết được? Hắn không nói thì có ai khác biết được chứ? Muốn dùng chiêu ‘rung cây dọa khỉ’ mà uy hiếp nàng đấy à, nàng không sợ đó thì sao. Nàng đứng dậy, cười nhạo nói: “Ngươi muốn thế nào, nói ra nhanh đi!”
Thật sự là không hiểu được nha, vì sao Khanh Khanh cứ hễ nhìn thấy hắn thì liền phụng phịu vậy? Vừa mới nãy nàng còn vui đùa thật thoải mái, vừa nói vừa cười, vẻ mặt thiên chân như nắng xuân khiến hắn nhìn mà không muốn rời mắt,“Chỗ thôn trang này là của gia đình nàng phải không. Nếu ta đã đến đây, vậy nàng mang ta đi chung quanh xem một chút đi. Thế nào, được không?”
Đi xem xung quanh một chút? Vân Khanh nhìn ra chung quanh, một biển hoa đào bồng bềnh như mây, non xanh nước biếc xa xa trông thật thanh bình, phong cảnh tuyệt đẹp, đẹp một cách tinh khiết nhàn tĩnh. Chẳng lẽ ‘ngài’ Thế tử này nhàn rỗi đến nỗi chân tay ngứa ngáy nên muốn đến nơi này du sơn ngoạn thủy thật đấy à? Vậy đúng là khéo nhỉ! Nàng đưa mắt nhìn cây cầu gỗ đằng trước, hôm qua lúc đi hái vải, nàng và những người khác đã đi qua nơi đó.
Nơi đó...đúng là có thể mang Ngự Phượng Đàn đi xem đây. Nếu hắn đã làm hại nàng đạp vào trong nước, nàng cũng phải trả lại hắn một lần mới được.
Vì thế,Vân Khanh khẽ nhếch khóe miệng, nói như bất đắc dĩ lắm lắm: “Được rồi, vậy ngươi cũng không được nói với các phu tử khác về việc hôm nay.”
“Chỉ cần nàng dẫn ta đi xem xung quanh một chút, đương nhiên ta sẽ không nhắc lại việc này.” Ngự Phượng Đàn gật đầu ra vẻ hắn rất biết điều, trong đôi mắt đen như có tia sang ánh lên: có Khanh Khanh cùng du sơn ngoạn thủy với hắn thì đương nhiên là chẳng có cáo trạng nào đáng để nhắc tới rồi.
“Tiểu thư, người thật sự muốn dẫn hắn cùng du ngoạn sao?” Thanh Liên hơi lo lắng hỏi. Tuy nơi đây không có bóng người, nhưng tiểu thư dù gì cũng là tiểu thư khuê các, ở một chỗ cùng với một nam nhân hình như không được thỏa đáng cho lắm, đúng không.
“Chứ không thì làm sao bây giờ, về sau lúc nào cũng bị hắn uy hiếp à?” Vân Khanh nhấc chân lắc lắc giầy, cố gắng vẩy bớt nước bên trong, nhíu mày nói: “Vả lại, có ngươi cùng Thải Thanh và Hoàng Tiểu Muội đi theo thì còn sợ gì ai nói, có phải mình ta hẹn hò riêng với hắn đâu.”
Biết Vân Khanh tuy tính tình nhu hòa nhưng một khi đã quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi, Thanh Liên không nhắc lại nữa. Thải Thanh vắt kiệt vạt áo đến khi nước hết ra nữa thì lại nhìn xuống chiếc giày ướt đẫm của nàng, nói: “Nếu tiểu thư không chê, hay là đổi giày với nô tỳ đi. Mang giày ẩm lâu thì bệnh thấp khớp sẽ theo bàn chân xâm nhập vào tận xương cốt đấy, sau này sẽ bị bệnh phong thấp.”
Vân Khanh cúi đầu nhìn chân phải, lắc đầu nói: “Không đến mức đó đâu, lát nữa chúng ta về thôn trang rồi thay cũng được. Vả lại, ta mang thì sẽ bị bệnh phong thấp, chẳng lẽ ngươi mang thì không sao?” Nói xong, lại lắc lắc chân phải một cách không thoải mái, nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đã nhảy trên các tảng đá qua tới, liền nói: “Đi thôi.”
Hoàng Tiểu Muội đuổi theo, nhìn đôi hài trân châu thêu hoa của Vân Khanh rồi lại nhìn giày vải trên chân mình. Vốn nàng cũng định nói đổi giày với tiểu thư, bình thường thì không nghĩ ngợi gì, nhưng giờ so sánh với giầy của tiểu thư ông chủ thì đúng là không thể thốt ra lời. Giầy của nàng xấu như vậy làm sao xứng với tiểu thư, vì thế đành thu lại lời muốn nói, hỏi sang chuyện khác: “Tiểu thư, giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi hướng con đường bên kia vườn cây đi. Bên đó có một cánh rừng xanh mướt um tùm, có thể chứ?” Vân Khanh nheo mắt liếc Ngự Phượng Đàn một cái, may mà hắn biết thân đi cách xa nàng một chút, chứ nếu lại gần nàng, có khi nàng đã đá văng cái giầy ẩm ướt này lên mặt hắn rồi.
“Đương nhiên có thể.” Bị ánh mắt kia uy hiếp một cách trắng trợn, Ngự Phượng Đàn cho dù có muốn đi gần một chút cũng không dám nha. Nếu thật sự chọc giận Khanh Khanh, nhỡ nàng mặc kệ hết thảy mà bỏ hắn lại thì chẳng phải hắn mệt mỏi đi chuyến này mà lại xôi hỏng bỏng không hay sao.
Vân Khanh liếc xéo hắn một cái rồi tiếp tục dẫn đầu. Thanh Liên chạy theo lên, đi được hai bước ngoảnh lại vẫn thấy Thải Thanh đứng ngẩn người thì giật giật tay nàng, hạ giọng nói: “Đi mau, còn ngẩn người làm gì, phải đuổi kịp tiểu thư chứ.”
Thải Thanh nghe thế mới sực tỉnh, đăm chiêu đưa mắt nhìn bóng người mặc bạch y phiêu dật đi đằng trước. Nàng cũng từng tiếp xúc với các thiên kim tiểu thư khác, nhưng thật sự chưa từng nghe ai nói ra một câu giống như Vân Khanh vừa nói. Nàng làm nô tỳ, chăm sóc chân của tiểu thư là bình thường, bởi dù sao nàng cũng đã bán mình cho Thẩm gia, chức trách của nàng là phải hầu hạ cho tiểu thư thật vui vẻ. Thế mà không ngờ tiểu thư còn có thể coi nàng như một con người, điều này làm cho nàng thật vui.
Nông thôn vắng vẻ, khung cảnh núi non lại yên tĩnh, trong tai lúc này chỉ có tiếng thông reo xào xạc, tiếng chim hót vui tai, tiếng dòng suối róc rách chảy qua những tảng đá, cùng với từng đợt gió núi thoang thoảng lướt qua hai má, qua mu bàn tay, mang theo một làn hương nhẹ nhàng khoan khoái thanh khiết làm cho người ta vui vẻ thoải mái, không khỏi muốn nghỉ chân thưởng thức.
Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, khiến người ta say mê như vậy, ngoại trừ tên nam nhân đáng ghét đang đi bên cạnh này.
“Đây là cái gì?” Ngự Phượng Đàn hỏi.
Vân Khanh liếc mắt một cái, “Hoa đào.”
“Vậy à. Thế đây là cái gì?”
Lại liếc mắt một cái, “Hoa hạnh.”
“Thế này lại là cái gì?”
“Cá...”
“Vậy...” Ngự Phượng Đàn còn muốn mở miệng hỏi. Vân Khanh cảm giác gân xanh trên trán đã muốn giật bần bật nên cắn răng, ổn định giọng nói, cắt lời: “Ngươi đừng cố ý biến mình thành kẻ chỉ biết bay lơ lửng trên mây chưa nhìn thấy nhân gian khói lửa bao giờ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn làm yêu tinh!”
Ngọng. Muốn nói chuyện với nàng thêm mấy câu mà hình như lại chọc giận Khanh Khanh rồi! Ngự Phượng Đàn cười lộ hàm răng tuyết trắng lấp lánh như ngọc dưới ánh mặt trời, vươn ngón trỏ ra lắc lắc: “Không, ta không phải yêu tinh. Nàng xem, ta có biến thành bụi dưới mặt trời đâu...”
Hoàng Tiểu Muội đi phía sau nên không chú ý tới phần đối thoại trước đó, chỉ nghe được một câu cuối cùng, liền chạy chậm đến cạnh Vân Khanh, nói bằng giọng vô cùng khẳng định: “Tiểu thư, người yên tâm, hắn chắc chắn không phải là yêu tinh đâu. Bất quá, bộ dạng nhìn được như vậy, không phải yêu tinh chẳng lẽ lại là tiên nhân?”
Ngự Phượng Đàn tủm tỉm cười lắc đầu với Hoàng Tiểu Muội, “Không, không, ta cũng không phải là tiên nhân.” Tiên nhân không tình không yêu, hắn cần gì làm kẻ như vậy, nếu không Khanh Khanh làm sao bây giờ.
Tiên nhân? Có loại tiên nhân luôn thời thời khắc khắc xuất hiện trước mặt nàng như vậy sao?! Không biết Vân Khanh vì bị ánh sáng phản xạ từ hàm răng trắng bóng của hắn làm cho nheo mắt lại, hay là vì tức quá mà nheo mắt, nghiến răng rít từng từ: “Ngắm cảnh đi!”
Ngự Phượng Đàn gật gật đầu. Khanh Khanh ngắm phong cảnh, hắn ngắm Khanh Khanh.