Bà mạnh mẽ trấn định tinh thần, sắc mặt như bình thường, dày mặt nói: "Ta đưa chén thuốc cho uống tỷ phu, thấy huynh ấy say rượu, muốn đỡ huynh ấy đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lúc." Trong thư phòng Thẩm Mậu có một căn phòng nhỏ, trong phòng tất cả chăn nệm đều có, có khi ông cũng nghỉ tạm trong này.
"Phải không?" Giọng Vân Khanh kéo dài, cười lạnh nói: "Xem ra nha hoàn của Thẩm phủ vẫn còn quá ít, lại để dì từ hậu viện tiến đến hầu hạ tỷ phu của mình nghỉ ngơi, cũng không biết dì muốn tỷ phu nghỉ ngơi, hay là cùng tỷ phu nghỉ ngơi đây?"
"Ngươi!" Bị Vân Khanh trực tiếp vạch trần tâm tư, cuối cùng Tạ di hé ra vẻ mặt già nua khó trốn, môi run run nói: "Ngươi là một cô nương chưa lấy chồng lại nói những chuyện này, không biết truyền ra người ta sẽ nói ngươi vô liêm sỉ sao?"
Vân Khanh chậm rãi lắc đầu, giọng điệu mang vẻ châm chọc nói: "Dì có thể làm, sao lại không cho phép con nói chứ? Cha con không có ý với dì, người liền muốn dùng thủ đoạn như vậy, nếu để người khác biết, người nói xem rốt cuộc số người chê cười người nhiều, hay số người nói con không hiểu quy củ nhiều hơn?"
Tạ di cả người tức giận không ngừng run rẩy, không ngờ mồm mép Vân Khanh lại lợi hại như vậy, cãi chày cãi cối nói: "Sao ngươi biết tỷ phu không có ý với ta?"
Nghe vậy Vân Khanh cười nhạo nói: "Nếu có ý với người, người còn dùng thủ đoạn xấu xa này sao?"
"Ngươi, ngươi, ngươi......" Tạ di liên tục nói ra ba từ ngươi, vừa tức vừa bực vừa giận, đúng là một chữ cũng không nói nổi nữa.
Vân Khanh không chút nào để ý tới bà, giận, có gì mà tức giận? Mình làm ra, còn sợ người ta châm chọc sao? Nàng lấy ra từ trong túi gấm luôn mang theo bên mình một cái bình sứ màu lục, kể từ sau khi học y thuật, nàng có chế mấy bình thuốc đơn giản mang theo bên người, loại thuốc có tính kích thích này, chuyên dùng để giải thuốc gây mê và thuốc mê bình thường, rốt cục hôm nay cũng có công dụng.
Nàng mở nắp bình, đặt miệng bình dưới mũi để Thẩm Mậu ngửi ngửi, một lúc sau, Thẩm Mậu liền tỉnh lại, cảm giác ý nghĩ hỗn loạn trong đầu tan đi.
Ông lắc lắc đầu, lại thấy nữ nhi đứng trước mặt, hơi nghi ngờ hỏi: "Vân Khanh, con đến lúc nào?"
Vân Khanh cười châm chọc, ngẩng đầu nhìn Tạ di nói: "Con thấy dì đến tìm phụ thân, đoán rằng dì vì chuyện mua nhà mà đến tìm phụ thân, liền đi theo, muốn nghe yêu cầu của dì một chút." Nàng sẽ không nói ra chuyện Tạ di muốn quyến rũ phụ thân, ai biết lát nữa phụ thân bị động kinh gì lại cảm thấy Tạ di không tệ, vậy sẽ khiến nàng và nương chán ghét thôi.
Lúc này Thẩm Mậu mới nhớ tới mới vừa rồi Tạ di ở trong này, ông nhíu nhíu đầu mày, nhìn Tạ di đứng một bên, ánh mắt đảo qua hộp đựng thức ăn trên bàn, kinh nghiệm thương trường khiến ông cũng có chút hiểu biết với một ít thủ đoạn ngầm, biết vừa rồi mình uống xong gì đó có chút không ổn, ánh mắt liền trở nên càng thêm âm u, lạnh giọng nói: "Thì ra là thế, vậy di muội cứ nói yêu cầu về tòa nhà mà muội muốn mua, ta sẽ ở bên ngoài lưu ý."
Thấy thái độ của phụ thân với Tạ di vẫn không khác trước, Vân Khanh cũng ngầm ngạc nhiên, nàng nhìn trang phục trên người Tạ di, là tỉ mỉ trang điểm thật đẹp, hương thơm xông vào mũi, không thể nói là không có mị lực, nếu phụ thân thực sự có ý, vậy Tạ di hoàn toàn không cần dùng tới thuốc mê, hai người mặt đối mặt tằng tịu với nhau cũng có lợi cho Tạ di, chẳng lẽ định lực của phụ thân mạnh như vậy?
Thấy chuyện quyến rũ Thẩm Mậu không thành, Tạ di cắn chặt răng bạc, đáy mắt bắn ra hai ánh sáng lạnh gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, tiểu tiện nhân này thật sự liên tiếp làm hỏng chuyện tốt của bà, may mà bà có kế hoạch dự phòng, mặc dù thất bại, cũng có chuyện để bù đắp, bà mở hộp đựng thức ăn ra, lấy từ dưới ra một hộp khắc hoa đặt lên mặt bàn, trên mặt lại mang theo tươi cười nói: "Tỷ phu, đây là giấy tờ đất đai cửa hàng của muội, muội là một quả phụ dắt theo đứa nhỏ, lại không hiểu mấy chuyện làm ăn, dù bị người khi dễ cũng không biết, nhà huynh kinh doanh lớn như vậy, tốn chút công sức, cũng có thể quản lý không tồi."
Thẩm Mậu thấy bà đẩy cái hộp đến, sắc mặt liền có chút biến hóa: "Việc này chỉ sợ không ổn."
Tạ di vừa nghe, sao có thể để ông từ chối như vậy, bà còn có tính toán khác đây, vì thế trên mặt lộ ra vẻ thê thảm, nức nở nói: "Tỷ phu đừng từ chối, nay muội cũng không còn ai có thể tin tưởng, đây chính là đồ cưới về sau của Tử nhi và chỗ dựa của mẹ con bọn muội, nếu huynh không giúp, muội cũng chỉ có thể đi cầu xin tỷ tỷ đến nói giúp với huynh."
Vừa nghe đến bà ta nói đến Tạ thị, đôi mắt Thẩm Mậu liền buông xuống, xưa nay tâm tính Tạ thị thiện lương, luôn đối xử với thân thích không tệ, mấy năm nay cũng đã cho Liễu gia không ít bạc, mọi thứ ông đều biết, Liễu gia làm quan ở Dương Châu, với ông mà nói, có một thân thích như vậy, lúc chuẩn bị trước sau cho việc làm ăn, quan viên ít nhiều đều phải nể mặt quan viên, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu ông cam chịu việc Tạ thị đưa bạc cho Liễu gia, mà Tạ di lại là em gái ruột của Tạ thị, lúc trước khi Tạ thị nghe bà ta muốn tới đây, đã thu dọn Thái Lai viện cho bà ta ở, không biết sau đó thế nào, lúc đến lại đổi thành Cúc Khách viện, nhưng chuyện ăn uống, một chút cũng không thiếu.
Nếu Tạ di đi cầu xin Tạ thị, sau đó cũng sẽ đến ông, còn không bằng trực tiếp nhận lấy, bất quá chỉ là vấn đề phái người quản lý, chút việc ấy với Thẩm gia đều không sao cả, cũng miễn cho việc Tạ di lại tìm cớ, nói không có tiền bên người, phải ở lại Thẩm phủ.
Nghĩ nghĩ, ông mở miệng nói: "Muội đã nói như thế, vậy ta có thể giúp muội."
Tạ di nghe vậy vui vẻ, một ánh sáng chảy qua đáy mắt, ánh mắt này không tránh được đáy mắt của Vân Khanh, vào đời trước, Tạ di cũng làm như thế, giao tất cả giấy tờ đất đai cửa hàng trong tay cho Thẩm Mậu quản lý, đến lúc Vi Ngưng Tử xuất giá, liền yêu cầu Thẩm Mậu giao tất cả cửa hàng đất đai lại cho bà, đương nhiên Thẩm Mậu đưa hết thảy mọi thứ được nhờ vả lại cho bà, không ngờ sau khi Tạ di nhận xong, lại ở trong phủ khóc lóc làm loạn, nói lúc trước bà đưa cho Thẩm Mậu không chỉ một chút cửa hàng như vậy, đất đai cũng nhiều thật nhiều, mắng Thẩm Mậu không có lương tâm, ngay cả gì đó của cô nhi quả phụ cũng nuốt riêng, Thẩm Mậu tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng khi tiếp quản như vừa rồi không giấy tờ làm bằng chứng, mở miệng giải thích những người khác cũng không tin tưởng, chỉ cảm thấy Thẩm phủ nhà cao thế lớn, dựa vào việc giúp đỡ mà nuốt riêng tài sản của người ta, cuối cùng Thẩm gia dựa theo lợi nhuận kinh doanh mà bồi thường cho bà ta mười vạn lượng bạc, chuyển cho Tạ di mấy cửa hàng lớn cùng đất đai mới xong việc.
Sự kiện kia cũng khiến Thẩm Mậu quá mức tức giận, Tạ thị cũng biết ngọn nguồn, liền đuổi Tạ di ra ngoài, nhưng Tạ di đã lừa một lượng tài sản lớn nên căn bản không cần, khi đó mình và Vi Ngưng Tử đã gả cho Vĩnh Nghị hầu - Cảnh Hựu Thần, sau vài năm Tạ di ở Thẩm phủ cướp đoạt tài sản, liền tiến vào ở trạch viện trong kinh thành.
Nghĩ đến đây, Vân Khanh liền muốn mở miệng ngăn cản, kiếp này nàng nhất định không thể để Tạ di chiếm bất kỳ lợi ích gì từ Thẩm phủ, loại người như bọn họ, không đáng cho người khác đối xử tốt.
Không ngờ, Thẩm Mậu lại mở miệng nói trước: "Bất quá di muội à, hôm nay ta và muội đều ở đây, cùng nhau đối mặt, kiểm tra hết mấy thứ trong hộp, viết ra giấy, hai bên cùng ký tên, kể từ đó, ta và muội liền có bằng chứng, ngày sau cũng không vì một chút tiền tài mà huyên náo đến không nhìn mặt nhau, muội thấy thế nào?"
Sắc mặt Tạ di trắng nhợt, không ngờ Thẩm Mậu lại nói như thế, vội vàng nói: "Không cần như thế, gia nghiệp tỷ phu lớn như vậy, sao có thể tham đến chút tiền cỏn con của muội chứ?"
Thẩm Mậu ngồi im bất động, nhẹ nhàng cười nói: "Di muội nói sai rồi, có câu ‘anh em thân thiết tiền bạc rõ ràng’, vật của muội đặt dưới sự quản lý của Thẩm phủ, không có nghĩa là vật của Thẩm phủ, vẫn phân rõ thì mới tốt, tránh ngày sau có gì sai sót, hai bên rất khó nói chuyện."
Lời của ông mang theo giọng điệu thương lượng, nhưng ai cũng không khó nghe ra ý tứ bên trong, muốn ông nhún tay cũng được, nể mặt tỷ tỷ của bà ta ông có thể cứng cỏi nhấc tay trợ giúp, nhưng cần phải lập thêm chứng từ, nếu không cũng không cần nói nữa.
Đáy lòng Tạ di lại tức giận, bà có ý tốt đưa gia sản của mình cho Thẩm Mậu quản lý, thế nhưng ông ta còn nói như vậy, chẳng lẽ bà còn có thể tham cái gì của ông ta sao, gia nghiệp Thẩm phủ lớn như vậy, cho dù bà tham, chia một chút cho bà thì đã sao, thật sự là sặc mùi của thương nhân, tính toán chi li, không chịu được chút thua thiệt nào. Nhưng bà lại không dám phát giận, bởi vì mấy năm nay, cửa hàng của bà quản lý quả thật không tốt lắm, đại khái là mình không có tài năng buôn bán, hàng năm đều lỗ lã, nếu cứ kéo dài như vậy, cuối cùng chỉ sợ cũng chỉ có bán thể cửa hàng, không bằng giao cho Thẩm Mậu quản lý, Thẩm Mậu rất có tài năng trong buôn bán, lợi nhuận của Thẩm gia vẫn phát triển không ngừng, dần dần đã có đầu mối làm ăn với thủ phủ Giang Nam, ở trong tay ông ta thế nào cũng sẽ không lỗ vốn.
Vì thế nhịn xuống một hơi nói: "Nếu tỷ phu đã nói như thế, vậy thì cứ như vậy đi."
Thẩm Mậu nghe vậy cười thản nhiên, liền bảo Tạ di lấy giấy tờ đất đai và cửa hàng ra, cùng nhau đối chiếu, mỗi cái Thẩm Mậu đều hỏi rõ nơi chốn, lợi nhuận và tình huống hiện tại, Tạ di không thể không nói hết ra, trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên oán giận.