"Phu nhân, tộc trưởng mang theo đám người Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão lại tới đây, hiện đang chờ ở đại sảnh trước sân, mời người ra ngoài gặp bọn họ!"
"Đã tới rồi sao?" Tay Tạ thị run lên, làm thiếu chút nữa đổ thuốc lên người, Phỉ Thúy tay mắt lanh lẹ cầm lấy, Tạ thị còn lo lắng chuyện máu của hai đứa nhỏ không dung hợp, nếu tộc trưởng muốn thử máu, vậy làm sao bây giờ? Bà tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, nhưng nghĩ không ra biện pháp nào tốt cả.
Phỉ Thúy nhận chén thuốc, đưa cho nha hoàn bên cạnh, phát hiện cả người Tạ thị đều run run, không khỏi lo lắng, mấy ngày nay phu nhân gắng gượng tinh thần quản lý mọi việc trong phủ, ngoài mặt thì như mọi ngày, thật ra thì cà ngày lẫn đêm đều không nghỉ ngơi yên ổn.
Nàng dùng ánh mắt đánh ý cho Hổ Phách, để nàng đi thông tri đại tiểu thư, Hổ Phách gật gật đầu, ý bảo đã cho người đi mời rồi.
"Phu nhân, người không nên gấp gáp, tối hôm qua đại tiểu thư không phải đã nói là có biện pháp đối phó bọn họ rồi à, người vẫn nên uống thuốc trước rồi nói sau." Phỉ Thúy lo lắng nói.
Tạ thị không ngờ rằng tộc trưởng bọn họ quá thiếu kiên nhẫn như vậy, thế nhưng ở ngày đầu tiên bị cự tuyệt, sáng sớm hôm sau lại tới nữa, đây quả thực là không cho Thẩm phủ một chút thời gian để thở.
Vân Khanh vừa vào cửa, liền thấy Tạ thị sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt ôn nhu thay bằng sự lo lắng đến kiệt sức, có một quầng thâm thật sâu dưới mắt, ngay cả môi cũng trắng bệch.
Mấy ngày này mọi chuyện Tạ thị làm, đã là vượt qua giới hạn chịu đựng của bà, trượng phu sống chết không rõ thì không nói, bà còn phải đối mặt với tộc nhân tới cửa cướp đoạt, bà chỉ là một phu nhân nơi hậu viên, sao có thể đối phó với những biến cố này.
"Nương." Vân Khanh kêu một tiếng, ngồi xuống bên người Tạ thị, Tạ thị xoay người lại, nhìn nữ nhi có đôi mắt như trượng phu, lệ như suối trào: "Vân Khanh, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, bọn họ tới cửa, nếu là, nếu là...... Ta đây cùng đệ đệ con....."
Nắm hai tay đang run rẩy của Tạ thị, Vân Khanh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của bà, nàng gắt gao nắm chặt hai tay, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một loại kiên nghị: "Nương, bọn họ đến Thẩm phủ là có chuẩn bị, Thẩm gia chúng ta cũng không phải mặc cho bọn người đó khi dễ, nương yên tâm, nữ nhi đã có biện pháp ứng phó, bảo đảm bọn họ không có cách nào đụng đến nương cùng đệ đệ, cũng không thể lấy đi của Thẩm gia một cây tơ!"
Nữ nhi thanh âm như sứ như băng, cứng rắn mạnh mẽ lại lộ ra một cỗ quyết tuyệt lạnh lùng, đem tâm tư đang rối bời của Tạ thị bình ổn lại: "Tốt lắm, nương cùng đi với con, có thế nào cũng phải ngăn bọn họ, không cho bọn họ đem cơ nghiệp mà cha con vất vả gầy dựng đoạt đi!"
Tạ thị đứng lên muốn đi rửa mặt chải đầu, nào ngờ chân vừa chạm đất, đầu liền một trận trời đất quay cuồng, chân nhuyễn ngã xuống, Lý ma ma ôm cổ Tạ thị: "Phu nhân, phu nhân, ngài làm sao vậy?"
Vân Khanh tay đặt lên mạch của Tạ thị, mắt hơi hơi lạnh, Tạ thị mấy ngày nay ưu tư quá nặng, đêm không thể ngủ, mạch đập suy yếu, gan tích tụ, nếu không phải vì bãn lĩnh kiên cường, thì đã sớm ngã xuống, cho tới hôm nay, đã là tới cực hạn mà một mẫu thân có thể làm rồi.
Nàng kêu Phỉ Thúy dìu Tạ thị nghỉ ngơi, Hổ Phách nhớ tới bọn người đang chờ bên ngoài, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư, phu nhân té xỉu, vậy bên ngoài tộc trưởng bọn họ, có phải hay không đuổi trở về?"
Đuổi trở về? Đám người kia người người đều là sói đói muốn đến phân miếng thịt béo là Thẩm phủ này, thịt không đến miệng, làm sao có thể trở về? Cho dù là hôm nay trở về, ngày mai cũng sẽ muốn tới cửa, hôm nay, nàng sẽ đem bọn sói này đuổi đi, nếu là đuổi không đi, nàng cho dù dốc hết tài sản Thẩm gia, cũng phải kéo đám người kia cùng nhau xuống Địa ngục.
Nàng của hiện tại, nếu không phải đã sống qua một kiếp thì đã cái gì cũng không hiểu rồi!
Vân Khanh nhìn phía cửa, trên khuôn mặt đoan trang diễm lệ lộ ra một cỗ khí phách kinh người, như chém đinh chặt sắt nói với bên ngoài: "Phu nhân bị bệnh, trong phủ từ giờ trở đi ta làm chủ, Lưu Thúy, Thải Thanh, gọi người tới, chúng ta đi gặp bọn họ!"
Gặp nguy không loạn, khí thế này nhất thời trấn trụ mọi người, Lý ma ma ở trong phòng, lòng sinh ra ngàn phần kính nể, có đại tiểu thư như vậy, Thẩm phủ tuyệt đối sẽ không đổ được.
Dưới vòng vây của đám người hầu, Vân Khanh đi ra chính sảnh trước sân.
Trên chính vị trong đại sảnh ngồi vào một lão già râu tóc bạc trắng, mặc một kiện trường bào tơ lụa hơi ngả màu, dường như đang đăm chiêu suy nghĩ, hoặc là khinh thường người đến nên lười mở mắt, chính là tộc trưởng Thẩm thị, hai người ngồi phía dưới lão, cũng là lúc trước đã gặp qua - Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão, trừ lần đó ra, hôm nay đến còn có thêm hai người, một người có làn da trắng nõn, ánh mắt sắc bén là con cả của tộc trưởng Thẩm Bình, còn có một phụ nhân mặt dài, là vợ của Thẩm Bình, Mạc thị.
Tổng quản phủ là Mộc Sâm ở một bên chiêu đãi, bên cạnh là một vài gã sai vặt và nha hoàn, toàn bộ chính sảnh đều đứng đầy người, quang cảnh như một thẩm vấn đường.
Vân Khanh biết đây là tộc trưởng bọn họ cố ý bố trí, kể từ đó, liền có thể ở trong lòng người khác tạo ra một khí thế bức người, nhưng bọn họ nghĩ sai rồi, nơi này là Thẩm phủ, cho dù nhiều người hơn nữa đứng ở chỗ này, cũng là ở trong phòng của Thẩm phủ, Vân Khanh sẽ không cảm thấy có một chút bất lợi mà thấy không được tự nhiên.
Lúc Vân Khanh vừa vào cửa, Mạc thị liền lớn tiếng hô: "A, như thế nào đến là Vân Khanh a, nương ngươi đâu?" Theo tiếng la của bà ta, ánh mắt của mọi người đều quét tới nhìn Vân Khanh, bị nhìn chăm chú như vậy, Thải Thanh đi phía sau Vân Khanh đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng Vân Khanh cước bộ vẫn trầm ổn thoải mái tiến vào, khí định thần nhàn, không chút nào bối rối.
"Vân Khanh tham kiến các vị biểu thúc bá." Nàng nhợt nhạt cười, đối với mọi người nhẹ nhàng thi lễ, sau đó mới ngẩng đầu lên, ánh mắt ở trên mặt từng người đảo qua.
Hôm nay nàng vì đối mặt với những tộc nhân này, cố ý mặc một bộ váy Vân Tuyết bằng gấm đỏ thẫm thêu vân màu vàng ôm ngang ngực, bên ngoài khoác một chiếc áo ngoài bằng lụa mỏng màu trắng bạc, mái tóc đen được giữ vào cây lược, tạo thành một búi tóc hình tròn, trên búi tóc còn có một cây trâm sắc nhọn bằng sừng tê giác, trừ những thứ đó, không còn vật phẩm trang sức nào khác, mặc dù không kim quang chói lọi, nhưng khuôn mặt nàng bình tĩnh, hai tay giao ở trước ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn mọi người, vô hình phát ra khí chất nghiêm nghị, trước phần đông trưởng bối trong sảnh, cũng không có nửa điểm yếu thế.
Mạc thị vốn tưởng rằng lần này đến đây, Tạ thị sẽ luống cuống tay chân, ai ngờ đến là Vân Khanh, trong lòng vốn vui vẻ, không nghĩ tới đối phương sau khi tiến vào, nửa câu cũng không nói, làm cho bà ta cảm thấy xấu hổ.
"Vân Khanh, ta đang hỏi ngươi đó, nương ngươi đâu?" Giọng nói của bà ta nhất thời có chút không tốt, lặp lại câu trước.
"Mẹ ta thân thể không khoẻ, đang nằm trên giường nghỉ ngơi."
Nghe những lời này, trong tộc mọi người đáy mắt đều hiện lên một tia vui mừng, lão phu nhân hôm qua đã ngã bệnh, ngày hôm nay Tạ thị thân thể cũng không khoẻ, vậy trong phủ chỉ còn lại đứa con gái trước mặt cùng hai đứa trẻ đang gào khóc, Thẩm gia như vậy thì dùng cái gì mà khiến bọn họ sợ hãi nữa, xử lý đống thịt béo này còn không phải là dễ như trở bàn tay, muốn cắn thế nào thì cắn thế ấy sao?
Trong lòng mừng thầm, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn phải có, Mạc thị mang theo ân cần hỏi han: "Nương ngươi thân mình không khoẻ, ngươi hẳn là phải nên chiếu cố nhiều hơn mới đúng, nay cha ngươi đã muốn mất, nếu nương ngươi cũng không xong, vậy Vân Khanh ngươi có thể......" Mạc thị tựa hồ khổ sở nói không ra lời, cầm khăn chấm chấm khóe mắt.
Đây là chuẩn bị đánh ván bài tình thân sao? Vừa lên đến liền chơi chiêu thức ấy, xem ra là trước khi cưỡng đoạt vẫn muốn tiên lễ hậu binh.
Vân Khanh nhìn bộ dáng của bà ta, thản nhiên cười cười: "Làm phiền đường cữu bà(bà bác bên ngoại) quan tâm, mẹ ta thân thể chỉ là nhất thời mệt nhọc, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, đã khiến bà thất vọng."
Tuy rằng Mạc thị tuổi không lớn, nhưng theo vai vế, cho dù là Thẩm Mậu cũng phải kêu bà ta là thím, trước lúc muốn trở mặt, Vân Khanh cũng muốn khách khí đôi chút.