Vân Khanh nhìn Vi Ngưng Tử bộ dáng vừa rồi đắc ý, lập tức liền biến thành kinh hãi, trắng bệch, bưng lên tách trà trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thời điểm khóe môi đụng tới chén trà, nổi lên một chút độ cong, giống như đang thưởng thức trà, nhưng càng như là đang châm chọc người nào đó.
Vi Ngưng Tử nơm nớp lo sợ đứng lên, một lần nữa ngồi lại vị trí, so với trước đó còn khó chịu hơn, hai tay nàng ta gắt gao nắm chặt, luôn cân nhắc tự hỏi hôm nay nàng ta đã làm sai cái gì chăng.
Đương nhiên, cho dù nàng ta nghĩ lâu đến đâu cũng sẽ không nghĩ ra đến tột cùng là vì sao, năm đó nếu không phải Cảnh Hựu Thần ngẫu nhiên cùng Vân Khanh nói qua một việc, Vân Khanh cũng sẽ không biết.
Hoàng hậu nương nương hiện tại là Tiết Duy Phương, vốn không phải nguyên phối của đương kim Minh Đế, bà vốn chính là sườn phi của Minh Đế, sau khi Minh Đế lên ngôi, được phong là hoàng quý phi, mà chánh phi lúc đó lại là trưởng nữ của Tứ Đại Gia Tộc Cổ gia, Cổ Y Lan, cũng là nguyên hậu của Minh Đế.
Khi Minh Đế vẫn còn là hoàng tử, tiên đế từng cho tổ chức yến hội tuyển chọn phi cho ngài, lúc ấy Tiết Duy Phương cùng Cổ Y Lan đều là thiên kim nổi danh kinh thành, cầm kỳ thư họa, nữ hồng đều là không kém bao nhiêu, mặc dù gia thế, đều đồng dạng hiển hách, vì thế tiên đế muốn phong hai người phân ra sườn phi cùng chánh phi, liền ra một đề bài, yêu cầu hai người bọn họ trong vòng một tháng giao ra một bức tranh thêu, đến lúc đó liền xem ai nữ hồng xuất sắc hơn, liền lập thành chánh phi.
Một tháng sau, khi hai người đem tác phẩm trình lên, tiên đế cùng Thái Hậu đều cảm thấy bản lĩnh cả hai đều có chỗ xuất sắc, đánh giá hồi lâu, cũng không thể chọn ra một bộ xuất sắc hơn, nhưng vị trí chánh phi chỉ có thể có một người, vừa lúc đó, đột nhiên bươm buớm trong ngự hoa viên bay ra, tạo nên mỹ cánh, đậu trên một bức tranh, tiên đế cùng Thái Hậu liên tục lấy làm kỳ lạ, nói thêu hoa có thể dẫn tới bươm buớm, có thể thấy được trình độ này đã muốn đạt tới cảnh giới tối cao, vì thế tuyệt bút vung lên, khâm điểm Cổ Y Lan là chánh phi, mà Tiết Duy Phương làm sườn phi.
Tình cảnh ngày đó, cùng tình cảnh Vi Ngưng Tử hôm nay, cơ hồ là giống nhau như đúc. Nguyên nhân chênh lệch chỉ là vì mấy con bươm buớm, mà sau khi Minh Đế đăng cơ thì lập hoàng hậu là Cổ Y Lan, đây là một chuyện trong lòng Tiết Duy Phương oán hận nhất, nay Vi Ngưng Tử thế nhưng ở trước mặt bà đem sự tình tái diễn, bà tại sao có thể nhẫn xuống, nghĩ đến đó trong mắt hoàng hậu Vi Ngưng Tử liền cùng nguyên hậu giống nhau, làm cho bà chỉ cảm thấy chán ghét mà thôi.
Việc hoàng hậu chán ghét nguyên hậu, cơ hồ trong triều cao thấp đều biết, cho nên việc tuyển phi năm đó, mỗi một người đều lo ngậm miệng không nhắc đến, hơn nữa nguyên hậu cũng đã qua đời từ lâu, mọi người cũng không dám đi nghị luận việc này, cho nên rất nhiều người không biết đến nó. Đương nhiên, cũng là bởi vì hoàng hậu không thích người khác nhắc tới chuyện này.
Trong lòng bà, là Cổ Y Lan đường ngang ngõ tắt mà thắng được, nhưng theo Vân Khanh nghe được, lại là lý do khác, nghe nói lúc ấy vị nguyên hậu Cổ Y Lan xinh đẹp như hoa, trời sinh có mùi thơm lạ lùng, không cần dùng hương điểm phấn, trên người cũng sẽ tản mát ra mùi thơm ngào ngạt. Vân Khanh trong lòng suy đoán, bức tranh kia, có lẽ là bởi vì nguyên hậu mỗi ngày cầm trong tay, lây dính mùi thơm của cơ thể, cho nên trên yến hội, với loại mùi tự nhiên này, chỉ hấp dẫn hai ba con bướm, không giống Vi Ngưng Tử, cố tình dùng tinh dầu, hấp dẫn tới là cả một đám buớm.
Bất quá việc đó cũng không trọng yếu, quan trọng là, Vi Ngưng Tử hôm nay trong lúc vô tình đã trực tiếp đánh lên nỗi đau của hoàng hậu nương nương, chụp mũ tội bất hiếu với phụ mẫu theo như lời hoàng hậu nói, chỉ sợ cả đời này của Vi Ngưng Tử, đều khó có thể tiêu hóa nổi đây.
Hôm nay hoàng hậu nương nương ở trước mặt mọi người, đem gia thế Vi Ngưng Tử đào sạch sẽ, tang phụ, bệnh mẫu, sống nhờ người khác, điều kiện như vậy, thật sự là so với bé gái mồ côi, không tốt hơn một chút nào, thậm chí so với bé gái mồ côi còn thua kém xa, hơn nữa hoàng hậu nương nương đánh giá như vậy, mặc dù Vi Ngưng Tử diện mạo như hoa, nhưng nếu muốn tiến vào cửa hoàng gia, chỉ sợ là không có khả năng rồi.
Bất quá......
Vân Khanh ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hựu Thần ngồi phía trên, khóe miệng nhấp càng thêm rõ ràng, Cảnh Hựu Thần không phải luôn thương hoa tiếc ngọc sao, không biết giờ phút này trong lòng hắn thương tiếc Vi Ngưng Tử bao nhiêu đây?
Mà Cảnh Hựu Thần quả thật đúng như Vân Khanh suy nghĩ, hắn dù đang ngồi ở trên cao, trong lòng lại đối với vẻ mặt Vi Ngưng Tử như mưa rền gió dữ tàn phá mà tràn ngập thương tiếc, nhưng là trừ lần đó ra, hắn còn có một cái nghi ngờ, lúc này hắn không biết Vi Ngưng Tử đến tột cùng là vì sao chọc giận hoàng hậu nương nương, hắn ngồi gần hoàng hậu, đương nhiên có thể nhận ra đáy mắt hoàng hậu giống như tẩm sương, đó là một loại oán hận tích lũy lâu năm mà thành.
Kiếp trước, hắn cũng là sau này mới biết được chân tướng, kiếp này, hắn chưa từng biết. Hắn cảm thấy mình nhất định phải điều tra rõ ràng một chút, xem ánh mắt Tứ hoàng tử, vần đề này tất nhiên có nội tình.
Mà Ngự Phượng Đàn từ lúc đàn bươm buớm bắt đầu bay lên, ánh mắt liền vẫn dừng ở trên mặt Vân Khanh, tiểu hồ ly chính là tiểu hồ ly, nếu không phải hắn hôm qua không có việc gì tới Thẩm phủ luyện khinh công, cũng sẽ không biết, Vi Ngưng Tử thi họa, hoàn toàn là tiểu hồ ly một tay thao túng.
Vốn Vi Ngưng Tử đi ra ngoài mua hương mực, làm cho bức tranh hoa đào tản mát ra mùi hoa đào thơm ngát, Vân Khanh cho người đi theo ở phía sau, cho lão bản tiệm buôn mực làm bộ như trong lúc vô tình nói đã nhìn thấy có tiểu thư đem phấn hoa thoa vào trên quần áo, đưa tới bươm buớm đậu lại ở quần áo, giống như bị hoa tươi trên váy dẫn dắt đến. Vi Ngưng Tử vốn đang nghĩ cách ở trong yến hội được hoàng hậu khen thưởng, nghe thế đoạn đối thoại đó, cảm thấy dẫn bướm hiệu quả so với bức tranh tỏa ra mùi hương tốt hơn nhiều, vì thế liền đi mua tinh dầu trộn vào trong mực.
Những người khác có lẽ nhìn không ra Vân Khanh không thích Vi Ngưng Tử, ít nhất nàng ở trước mặt người khác sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng Ngự Phượng Đàn vẫn có thể cảm giác được, Vân Khanh đối với người biểu tỷ này, có một loại oán hận không hiểu, nếu Vi Ngưng Tử không hay ho, Vân Khanh sẽ rất vui vẻ.
Ngạch...... Ngự Phượng Đàn trong mắt hẹp hiện lên một chút bỡn cợt, cái này gọi là vui sướng khi người gặp họa đi, ha ha......
Mà Ngự Thần Hiên cũng lâm vào suy nghĩ, hắn nhìn ánh mắt hoàng hậu hờn giận, lại nhìn bộ dáng Vi Ngưng Tử ủy khuất, cuối cùng đem tầm mắt chuyển dời đến trên mặt Vân Khanh, nhìn dung nhan diễm lệ kia bị hơi nước trà khiến cho như mộng như ảo, luôn luôn có một loại cảm giác không quá chân thật.
Các phu nhân cùng tiểu thư tại đây đại đa số không rõ hoàng hậu vì sao tức giận, ánh mắt ít nhiều đều xen lẫn hỗn loạn cùng sợ hãi, nghi ngờ, tò mò, chỉ có Thẩm Vân Khanh, hai hàng lông mày giãn ra như gió nhẹ phảng phất, hai tròng mắt trầm tĩnh như ánh trăng, không có một chút suy nghĩ nho nhỏ, thậm chí lúc vừa rồi hoàng hậu khiển trách Vi Ngưng Tử, đều là thản nhiên, lẳng lặng chờ đợi sự tình phát triển.
Đến tột cùng là nàng đã sớm biết hoàng hậu sẽ tức giận, hoàn toàn là trong dự kiến? Hay là hoàn toàn không hiểu, chỉ là một tiểu thư nhà giàu thiên chân?
Dựa theo biểu hiện phía trước ứng đối câu "Mẫu Đan thực quốc sắc", Ngự Thần Hiên cảm thấy, Thẩm Vân Khanh là loại tình huống thứ nhất.
Nàng chỉ là một cô gái ở Dương Châu xa xôi, lại là nhi nữ của thương nhân, thì sao biết được chuyện xưa trong triều?
Chuyện Vi Ngưng Tử chỉ là một đoạn nhạc đệm, không có khả năng bởi vì bức tranh của nàng, yến hội liền tan đi, hoàng hậu trong chốc lát sau, lại khôi phục bộ dáng ung dung cao quý, nhưng rõ ràng không còn hưng trí như lúc bắt đầu, đại khái xem thêm một số tranh, tùy tay chọn ra ba tấm, công thức hoá ca ngợi rằng là tinh tế, ý tinh xảo, lệnh cho cung nhân phía sau mang ba cái khay nhỏ, khen thưởng cho ba vị tiểu thư kia, liền cùng Mễ ma ma thấp giọng giao phó cho vài câu.
Sau một lát, Mễ ma ma cũng bưng một cái khay nhỏ đi ra, trên là một cái hòm gỗ lim khắc họa Mẫu Đan, mở miệng kêu: "Toánh Xuyên hầu sườn phu nhân có ở đây không?"
Đột nhiên bị điểm danh, Toánh Xuyên hầu sườn phu nhân vội vàng đứng lên, hành lễ nói "Nô tì có mặt."
Mễ ma ma vẻ mặt tươi cười, lại chỉ cảm thấy ngoài cười nhưng trong không cười: "Hôm nay Toánh Xuyên Hầu phu nhân cùng đại tiểu thư cũng không tới tham dự yến hội, hoàng hậu nương nương niệm tình Chương đại tiểu thư hiếu tâm động lòng người, đặc thưởng một đôi vòng tay trường thọ."
Toánh Xuyên hầu sườn phu nhân tươi cười chuyển sang cứng ngắc, mới vừa rồi lời hoàng hậu răn dạy Vi Ngưng Tử còn tại bên tai, bà ta hôm nay cho rằng so với Vi Ngưng Tử thân phận còn phú quý hơn rất nhiều, nay chính thất ở trong nhà ốm đau, bà ta mang theo nữ nhi tới tham gia yến hội, không chừng hoàng hậu sẽ nhớ tới mà giáo huấn bà ta một chút, chỉ dám cuối gục đầu, không dám nâng lên vội vàng tạ ơn.
Tất cả mọi người biết, đây thoạt nhìn là thưởng cho Chương Huỳnh, kỳ thật hoàng hậu vẫn chưa buông tha cho Vi Ngưng Tử, thưởng cho Chương Huỳnh kỳ thật chính là làm thấp đi giá trị của Vi Ngưng Tử. Chúng phu nhân người người đều đã thành tinh, vốn đối với loại cô nhi như Vi Ngưng Tử vẫn luôn mang theo khinh thị, vừa nghĩ tới nàng ta lại chọc giận hoàng hậu, lại cảm thấy loại nữ tử chắc chắc phải tránh xa, để khỏi bị nàng ta liên lụy, ít nhất lúc hoàng hậu còn tại Giang Nam, là phải tránh đi Vi Ngưng Tử.
Hình tượng khổ tâm tạo ra đã bị hoàng hậu nói mấy câu đánh đổ, Vi Ngưng Tử hận, hàm răng cắn chặt, oán khí lại chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Mà lúc này, trừ bỏ Vi Ngưng Tử, còn có một người, cùng tâm cảnh của nàng cũng thập phần giống nhau.
Chương Lạc ngồi ở bên cạnh Toánh Xuyên hầu sườn phu nhân, sắc mặt hết sức khó coi, khi hoàng hậu trách mắng Vi Ngưng Tử có nhắc tới Chương Huỳnh thì nàng ta đã không vui vẻ, nguyên bản hôm nay nàng ta dâng tác phẩm chiếm được hoàng hậu nương nương ban cho một đôi vòng ngọc, nàng ta thập phần vui vẻ, liền quên mất lời nói trước đó hoàng hậu khen ngợi Chương Huỳnh, lại nói như thế nào, rốt cuộc là nàng ta vẫn được ban thưởng.
Nhưng nàng ta chưa từng dự đoán được, hoàng hậu thế nhưng phía sau, còn cố ý ca ngợi Chương Huỳnh, ban cho nàng một phần thưởng độc nhất vô nhị, điều này làm cho Chương Lạc hao tâm tổn sức mới làm ra bức tranh loá mắt sao có thể chịu được.
Hai tròng mắt của nàng ta bắn ra tia âm độc, không dám nhìn hoàng hậu, lại nhớ tới hai tháng này, nàng ta cùng mẫu thân cố gắng muốn Chương Huỳnh ở trong phủ càng mất lòng người, dùng các loại phương pháp đi chọc giận nàng, Chương Huỳnh tuy rằng lúc đầu nghe được cũng tức giận, nhưng là rất nhanh lại khắc chế đi xuống.
Tính cách Chương Huỳnh ra sao, Chương Lạc rõ ràng nhất, thấy nàng tính cách trở nên bình tĩnh hơn, cho người ta hỏi thăm, mới biết được Vân Khanh từng ở trong phòng Chương Huỳnh, nói cho nàng gặp chuyện phải bình tĩnh.
Hiện tại Chương Huỳnh lại được hoàng hậu ca ngợi, cho dù muốn lấy hai chữ hiếu thuận ở trên người Chương Huỳnh làm tiếng xấu, khó khăn so với trước kia càng lớn hơn.
Nghĩ hết thảy, Chương Lạc không thể đem oán khí trút lên hoàng hậu, liền vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Vân Khanh ở chỗ ngồi đối diện, nếu không phải nàng, Chương Huỳnh có lẽ sớm đã bị nàng ta cùng nương hãm hại đến thanh danh không còn, sẽ không giống hôm nay, được hoàng hậu khen thưởng.
Nên thưởng đã thưởng, trước khi chính thức dùng cơm có một canh giờ là cho các tiểu thư ngắm hoa dạo chơi, hoàng hậu tuyên bố là tự du ngoạn liền từ cung nhân giúp đỡ rời khỏi, lưu lại một nhóm đông tiểu thư phu nhân trong hoa viên.
Chương Lạc gặp nhóm người tốp năm tốp ba đều tự đi xem xét vườn hoa, liền gọi nha hoàn bên người lại, bên tai nàng nói nói mấy câu, nha hoàn kia gật gật đầu, lặng lẽ trong đám người rời đi.