Nghe vậy, sắc mặt Tri Phủ phu nhân càng thêm mềm mại, hai mắt nhìn Vân Khanh, gật đầu nói: "Chủ ý này không tệ." Tuy rằng lão thái quân mời Cẩn Vương thế tử đến vì muốn làm mai cho An Ngọc Oánh, nhưng bà sẽ không quên việc Tuyết Oánh biểu diễn tài năng của mình trước mặt người khác.
Vì thế dặn người làm chuẩn bị Lục Khởi cầm mà An Tuyết Oánh thường dùng, bày đàn xong, An Ngọc Oánh cũng thừa dịp này đến hậu viện đổi váy hài.
Lúc hết thảy đều chuẩn bị tốt, An Ngọc Oánh liền đứng dậy, vì muốn không lộ vẻ cố ý, nàng chỉ thay đổi một chiếc áo màu đỏ đường viền thêu Phù Dung màu vàng trùng với váy dài, lại đổi một đôi hài khiêu vũ đặc biệt đầu mềm màu đỏ đứng ở chỗ trống trong hàng ghế.
Theo âm thanh phát ra từ mười ngón An Tuyết Oánh chạm vào dây đàn, cùng tiếng đàn du dương dễ nghe kỹ thuật múa mềm nhẹ bắt đầu thể hiện trước mặt mọi người.
Quả nhiên An Ngọc Oánh múa không tồi, hai cánh tay nàng mềm mại như nhành liễu, đầu ngón tay mảnh khảnh giống như một nụ hoa xinh đẹp nở rộ lộ ra màu sắc tuyệt đẹp bên trong, tóc dài cùng góc váy không ngừng lướt qua trăm hoa, theo tiếng đàn nàng dần tiến đến cao trào, thân thể của nàng từ từ cong lên, đùi phải nâng lên, giống như một con bướm chơi đùa bên hoa, thân hình bắt đầu chuyển động không ngừng, làn váy trùng điệp bắt đầu lay động, bước chân nhỏ vụn như gió xoáy múa ra từng đóa từng đóa phù dung nở rộ, thật có thể nói là mỹ nhân múa ra dòng suối phù dung, eo nhỏ uốn cong như gió thổi tan mấy tuyết, mê loạn mắt mọi người.
Giai nhân xinh đẹp ái mộ mà hiến tài thế này, đến nàng còn không nhịn được mà động tâm, Vân Khanh giương mắt nhìn nam tử mà An Ngọc Oánh ái mộ, lại vừa vặn đón nhận đôi mắt hẹp dập dềnh ánh sáng của hắn.
Hắn cũng đang nhìn nàng, lúc đó ánh mặt trời mang theo ánh sáng ấm áp từ bầu trời xanh lam không gợn mây dừng trên tóc dài như mực của hắn, lại rơi xuống gò má hắn, ánh vàng nhạt chiếu sáng lên sống mũi cao ngất của hắn, giống như khảm một lớp mỏng trên mặt, giống như dãy núi cao ngất cứng rắn, khiến dung nhan tuyệt sắc liền có vẻ cương nghị hơn một chút.
Vân Khanh nháy mắt, đôi lông mi dài tách ra kia khiến người ta ngừng thở, với vẻ đẹp của Ngự Phượng Đàn, chỉ cần là nữ nhân đều sẽ có cảm xúc, hắn tựa như một viên ngọc sáng nhất trong một đám bảo thạch, khiến người ta biết rõ là quá mức rực rỡ, cũng không nhịn được mà ngầm để ý, nếu hắn nguyện ý nhoẻn miệng cười, thì không ai có thể chống cự.
Nhưng lúc này cặp mắt hẹp kia mang theo nét lạnh lẽo, hai mắt một chút cũng không dời nhìn chằm chằm Vân Khanh, ánh mắt kia mang theo khí thế bức người, ánh vàng chiếu vào trong đó, Vân Khanh rõ ràng có thể cảm nhận được hắn mất hứng, hơn nữa là vô cùng mất hứng.
Người này lại làm sao vậy, cố mà làm ra vẻ thưởng thức điệu múa của An Ngọc Oánh đi, sao lại nhìn chằm chằm nàng làm gì? Chẳng lẽ không thích nàng nhìn hắn? Có lẽ là, tiểu thư An Ngọc Oánh còn ở đây, nàng liếc hắn một cái như vậy, để người ta hiểu lầm thật không tốt.
Vì thế nàng biết điều dời mắt đi chỗ khác, vừa hay nhìn thấy trên mặt Cảnh Hựu Thần lộ ra biểu cảm hâm mộ, ánh mắt luôn dừng trên vòng eo mềm dẻo của An Ngọc Oánh, tuy rằng cực lực che dấu, cũng không che dấu được, chỉ cần thật sự quan sát, vẫn sẽ không khó phát hiện đáy mắt hắn thích thú cùng động lòng. Nàng hiểu rất rõ Cảnh Hựu Thần này, hắn đều cực kỳ có hứng thú với hết thảy mọi sắc đẹp, có thể nói ‘mỹ nhân’ và ‘quyền lợi’ là hai bộ phận không thể thiếu, lúc trước ngoại trừ nàng và Vi Ngưng Tử, còn có bốn tiểu thiếp xinh đẹp, thân mật với cô nương thanh lâu bên ngoài nàng cũng không thể thống kê hết.
Chỉ là nay địa vị hắn hèn mọn, cho dù có hi vọng kế thừa tước vị Hầu phủ, rốt cuộc cũng chỉ là hi vọng, tiểu thư phủ Quốc Công cách hắn một khoảng không chỉ xa bình thường, hắn cũng chỉ có thể thưởng thức dưới đáy lòng thôi.
Một đoạn nhạc vọng ra, đáy mắt mọi người đều lộ nét ngỡ ngàng.
"Múa thật đẹp." Bỗng nhiên Liễu Dịch Nguyệt kêu lên một tiếng, chung quanh truyền đến tiếng vỗ tay khác phụ họa, An Ngọc Oánh đã múa xong, hành lễ với lão thái quân, ánh mắt cũng ẩn ý đưa tình nhìn về phía Ngự Phượng Đàn, lại thấy hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn về phía nàng một cái, mà chỉ nhìn chằm chằm phía đối diện, đáy mắt như nghĩ tới điều gì, đáy lòng không khỏi mất mát.
Lão thái quân cũng vỗ tay cùng mọi người, khen: "Ngọc nha đầu, ‘Hoa nở trên tay’ lại tiến bộ rồi."
"Đúng vậy, vừa rồi ta còn sợ nếu một trận gió thổi tới, cứ như vậy thổi bay đóa hoa tươi Ngọc Oánh tỷ tỷ đi mất." Lưu Uyển Như cũng mở miệng tán thưởng.
An Ngọc Oánh mím môi, đáy mắt cũng không vì được khen mà vui mừng, sau khi nàng biết Ngự Phượng Đàn đến Dương Châu, năn nỉ tổ mẫu cũng tới Dương Châu, chính là muốn tránh đi đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất - Ngũ công chúa, giành trước một bước lọt vào mắt hắn, đáng tiếc mỗi lần hắn đều lộ ra bộ dáng lười biếng như vậy, không lộ chút vẻ khác thường gì với nàng. Như thế trong lòng liền không vui vẻ, miễn cưỡng khiêm tốn đôi câu, liền ngồi xuống.
Mà An Tuyết Oánh đàn một khúc cũng hoàn toàn không tệ, được lão thái quân coi trọng vài phần, kêu nàng ngồi xuống bên cạnh mình, ôm nàng khen đôi câu.
Kế tiếp đến Vân Khanh đố vật, nha hoàn nâng khay đến trước mặt nàng, nàng lấy một khối ngọc bội bên hông xuống bỏ vào, sau đó nói với An Tuyết Oánh: "Ngươi đoán xem là cái gì?"
An Tuyết Oánh cũng trực tiếp nói với nàng: "Ta đoán trên này nhất định là ngọc bội, đúng không."
Thật đúng là người thường chơi đùa cùng nhau, An Tuyết Oánh tùy ý quét mắt vài lần liền biết Vân Khanh sẽ để gì vào bên trong, Vân Khanh lắc đầu, làm bộ như thực hối hận mở miệng nói: "Thật sự không nên bảo ngươi đoán, đành phải nhận thua mà chịu phạt ba chén thôi." Dứt lời, liền tiếp nhận rượu trái cây nha hoàn rót mà uống hết.
Kế tiếp đến phiên An Tuyết Oánh, ánh mắt nàng dừng lại bên trong mọi người, gọi tên An Sơ Dương. Sắc mặt Tri Phủ phu nhân rõ ràng ngừng lại một chút, mới khôi phục vẻ bình thường.
Mà ánh mắt hai người An Lan, An Phương cũng lặng lẽ dời tới dời lui trên mặt Tri Phủ phu nhân cùng An Sơ Dương, trên mặt lại vẫn không lộ vẻ gì.
Nam tử lạnh lùng mà Vân Khanh nhìn lúc ban đầu là An Sơ Dương, Tri Phủ phu nhân cũng không phải là mẫu thân ruột của hắn, mà là sau khi mẫu thân An Sơ Dương qua đời, mới cưới kế mẫu, nhưng Tri Phủ phu nhân cũng không giống như kế mẫu bình thường, tức giận mắng mỏ ngược đãi con trai con gái của nguyên phối (vợ trước),ít nhất theo tin tức Vân Khanh nghe được, Tri Phủ phu nhân đối xử với nhi tử của nguyên phối An Sơ Dương này vẫn chừng mực nể mặt mũi, không khiến hắn thiếu thốn thứ gì cũng không cố ý tán tụng hắn, bồi dưỡng hắn thành một công tử cả ngày chỉ biết chọi gà đua chó, ở Bạch Hạc thư viện thì thành tích của An Sơ Dương cũng thuộc loại thượng đẳng, tương đối được nhóm phu tử xem trọng.
Chỉ là, nam tử Đại Ung Triều, mười hai tuổi liền có thể tham gia khoa cử, nhưng An Sơ Dương đã mười lăm tuổi, nhưng vẫn chưa từng tham gia thi hương, đến nay trong người không có công danh. Mặc dù phụ thân là bào đệ của Ninh Quốc Công, cũng không thể kế thừa tước vị, kể từ đó, việc hắn làm quả thật có chút kỳ quái.
Vân Khanh nhớ rõ vào kiếp trước, sau này hắn không ở Dương Châu, cũng không theo con đường làm quan, hình như một mình khoác túi ra đi, sau đó không còn tin tức, An gia không ai còn nhìn thấy hắn.
Hắn chỉ ngồi ở đó, giống như một tảng đá màu đen không nhúc nhích, tựa như có cảm giác bài xích với mọi thứ, từ sau khi An Tuyết Oánh gọi tên của hắn, mới nhếch mí mắt nhìn thoáng qua nàng, trong con ngươi cũng chưa từng động, bưng chén rượu trong tay lên nói với nha hoàn phía sau: "Rót rượu."
Hai chữ khô cằn như thế, khiến nha hoàn phía sau không biết nên thế nào, rốt cục hắn có biết mình bị gọi tên để đoán vật trên khay hay không? An Ngọc Oánh nhíu mày nhìn vị đường ca này, mà An Tuyết Oánh tựa hồ không bị hắn dọa sợ chút nào, vẫn cười nói: "Đây là đại ca chịu thua, ca ấy không đoán được ta cất vật gì, đại ca, ca nói có phải không?"
Một câu kia nói ra, Liễu Dịch Nguyệt nói thầm một câu, chỉ sợ là hắn không để ý đến ai, bộ dáng lạnh như băng thật dọa người.
An Sơ Dương nghe vậy thản nhiên gật đầu, cũng mở miệng đáp một câu: "Ừ, phải."