Tứ hoàng tử một tay chắp sau lưng, cước bộ thong thả quyết đoán, giống như tính cách của hắn, quyết đoán mà quyết tuyệt, âm thanh hắn lạnh lùng nói: "Hắn không phải cuồng ngạo, chẳng qua là không để ta sử dụng."
Nghĩ đến khí độ và cách đối đáp của Vi Trầm Uyên vừa rồi, cùng với sự thông tình đạt lý (nhìn thấu lòng người), không thể không thừa nhận lí do tại sao phụ hoàng lại chọn hắn làm Trạng Nguyên, khí chất tài hoa như thế lại xuất hiện trên người một Hàn môn thư sinh, nếu là một người mộ tài thì sẽ phải luyến tiếc hắn, hơn nữa văn chương của Vi Trầm Uyên hắn cũng đã xem qua, đúng là rất có ý tưởng riêng, chả trách phụ hoàng nói với Thái Phó rằng Vi Trầm Uyên về sau tất được trọng dụng.
Dĩ nhiên, hắn hai lần lôi kéo, nhưng người này đều tỏ vẻ cự tuyệt, điều đó làm cho Tứ hoàng tử cao cao tại thượng làm sao có thể nhẫn nhịn, nếu không thể để hắn sử dụng, như vậy cũng không thể để những người khác sử dụng.
Cảnh Hựu Thần theo ở phía sau, đang phân tích suy nghĩ của Tứ hoàng tử, thấy hắn nhăn lại mày rậm, sắc mặt không thay đổi, trong lòng biết tâm tình hắn khẳng định không tốt, nhớ tới tin tức mấy ngày trước lấy được, liền nói: "Tứ hoàng tử, Vi Trầm Uyên này, thần cảm thấy hắn có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Lúc trước Tiết quốc công ở trên cuộc thi Đình, còn nhắc nhở Trương các lão giúp nói chuyện, nhưng sau đó, Trương các lạo lại nhẹ nhàng bâng quơ nói cho qua vấn đề, như thế mới khiến cho bệ hạ không hề có khúc mắc mà chọn Vi Trầm Uyên làm Trạng Nguyên." Cảnh Hựu Thần bước lên trước một chút, thanh âm hơi chậm lại nói: "Hơn nữa, theo thần biết, sau cuộc thi Đình, Trương các lão còn ghé qua Quốc Tử Giám, thăm Vi Trầm Uyên."
Câu chuyện trước thì Tứ hoàng tử thật ra đã biết, nhưng về phần sau này, hắn thoáng quay đầu nói: "Tại sao đến bây giờ mới nói cho ta biết?"
Cảnh Hựu Thần lập tức kinh sợ nói: "Vi thần nghĩ rằng Trương các lão đến thăm Vi Trầm Uyên là muốn giúp ta lôi kéo hắn."
“Lôi kéo? Hừ!" Tứ hoàng tử nghe xong, hừ lạnh nói.
"Trương các lão cùng Tiết quốc công hai nhà không phải đã đám hỏi sao?" Cảnh Hựu Thần không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tứ hoàng tử tà liếc hắn một cái, trong ánh mắt sắc bén lóe lên tia tinh nhuệ "Trương các lão có thể ở trong triều lăn lộn nhiều năm như vậy, ngươi cho là nhờ vào quan hệ thông gia sao? Con lão lấy Tiểu Cô(dì nhỏ) là thật, nhưng người mà con thứ hai của lão cưới là ai, còn không phải người của lão Ngũ bên kia, lão căn bản là không muốn tham dự vào cuộc tranh chấp quyền lực này, bất quá đã là lão đầu tử rồi(nguyên văn là bánh quẩy già: ý là già sắp chết rồi), biết bên kia cũng không đắc tội được, bên nào cũng muốn lôi kéo hắn, đơn giản là hai bên đều cưới thì cũng sẽ không đắc tội bên nào cả!"
Cảnh Hựu Thần bị Tứ hoàng tử lớn tiếng chỉ trích, chỉ hận mình vẫn không nhìn ra được điểm này, những mối quan hệ phức tạp này nếu không chú ý sẽ dễ bị nhầm lẫn.
Tứ hoàng tử nói xong thì dừng một chút, lại nói: "Bất quá ngươi nói cũng đúng, dựa vào vị trí ngày hôm nay của Trương các lão, lão căn bản là không cần lôi kéo ai, lão tới gặp Vi Trầm Uyên, nhất định là vì nguyên nhân gì đó, ngươi điều tra thật kĩ cho ta, đến tột cùng là vì sao!"
Cảnh Hựu Thần vội vàng lên tiếng trả lời, lần trước từ Dương Châu trở về, Tứ hoàng tử đã ở trước mặt Minh Đế bị khinh thị vài lần, mà Ngũ hoàng tử lại được Minh Đế phái đi làm vài nhiệm vụ, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, chỉ sợ sẽ khiến công sức Tứ hoàng tử tính toán trở nên vô ích.
Nói đến cùng, Ngũ hoàng tử cũng là do Nguyên hậu sinh ra, là con trai trưởng chân chính, có hắn ở phía trước, Tứ hoàng tử tuy rằng là con của hoàng hậu, nhưng mỗi ngày đều có cảm giác bị uy hiếp, nhưng những năm gần đây, thái độ của Minh Đế càng ngày càng mơ hồ, nhìn không ra trong lòng rốt cuộc là vừa ý vị hoàng tử nào hơn, hơn nữa những hoàng tử trẻ tuổi cũng trưởng thành theo từng năm, dần dần cũng sẽ tạo ra uy hiếp.
Việc này đối với Hoàng Hậu và Tứ hoàng tử thèm muốn đoạt được vương vị mà nói là một loại áp lực ngày ngày dồn nén trong lòng, hắn muốn lôi kéo tất cả mọi người đã được Minh đế ở trước mặt bá quan trọng dụng, cho nên mới chú ý tới Vi Trầm Uyên như thế.
Trên đường cái phía Đông, một đôi mắt từ khe hở cửa sổ đem chuyện vừa mới xảy ra toàn bộ thu vào đáy mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị.
Thu Thủy vào lúc mọi người đang tranh cãi, trong lòng cảm thấy nhàm chán, lại nhìn vào tiệm bán các món ngoại quốc ở đối diện đang treo một chiếc vòng cổ bằng vỏ sò vô cùng xinh đẹp, vì thế lén chuồn qua đó, nhìn một hồi, lại cảm thấy tiệm khác có trang sức đẹp, lại đi qua đó, ở trong những cửa hàng đi qua đi lại.
Cuối cùng đi đến một tiệm bán đồ chơi, nhìn trúng một cái vòng tay điêu khắc bằng gỗ, hơn nữa nhìn vào giá cả cũng không tính là mắc, trên người vừa hay có bạc mà tỷ tỷ cho, vừa muốn bỏ tiền mua, ai ngờ có một bàn tay đã giành trước, chỉ vào vòng tay điêu khắc bằng gỗ nói: "Cái vòng tay này thật đẹp, chưởng quầy, bọc lại cho ta, ta mua."
Thu Thủy không phục ngẩng đầu nhìn, lại thấy một cô gái diện mạo tú lệ, chải búi tóc hình vòng đối xứng, nhìn chưởng quầy ở đối diện cười.
"Cái vòng tay này là ta thấy trước, nên để cho ta mua trước." Thu Thủy mở miệng nói.
Nữ tử kia giương mắt nhìn nàng nhưng không có tức giận, chỉ là mở to hai mắt hỏi: "Thì ra cô nương đã nhìn trúng vòng tay này trước à?"
"Đúng vậy a, ta đã chuẩn bị mua thì ngươi lại giành trước ta rồi." Thu Thủy bĩu môi.
"Thì ra là cô nương nhìn trúng trước, vậy thì ta không thể mua rồi, hơn nữa nhìn kỹ nghệ của vòng tay này lại như đang tôn lên màu da trắng nõn của cô nương, ta đây không mua nữa đâu." Nữ tử kia miệng lưỡi lanh lợi lại ngọt, ánh mắt khi cười sáng long lanh, nhưng trong con mắt những người từng trải, đều có thể nhìn ra được ánh nhìn không có hảo ý của nàng ta.
Đáng tiếc Thu Thủy hoàn toàn nhìn không ra, kỳ thật thiếu nữ này nhanh tay hơn nàng ta, nàng ta lại già mồm át lẽ phải, nay người ta tặng cho mình, lại khen mình có làn da tốt, nàng ta nhất thời vui vẻ ra mặt, cảm thấy cô gái kia có phần thân cận hơn: "Không cần nói như vậy, kỳ thật ngươi cũng rất xinh đẹp."
"Đâu có, ta vừa nhìn thấy cô nương đã cảm thấy như có duyên, cô nương là đang đi dạo phố à." Nữ tử kia tỏ vẻ như cùng Thu Thủy có duyên, lập tức tới gần một chút, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Thu Thủy từ khi đến kinh thành, phần lớn thời gian là nhìn thấy người trong Thẩm phủ, làm sao có người có thể cùng nàng ta nói chuyện thân thiết như vậy, cũng lập tức cùng người ta thân thiện hẳn lên: "Ừ, đúng vậy, ngươi cũng vậy sao, hay là chúng ta cùng nhau dạo a."
Hai người rất nhanh liền kết giao đi dạo trong cửa hàng, nữ tử kia luôn tâng bốc Thu Thủy, từng câu đều khiến cho Thu Thủy cả người sung sướng, càng tỏ ý muốn cùng nàng ta đi dạo phố, đi dạo được một lúc, cô gái kia đã nói mệt mỏi, muốn vào trà lâu uống chén trà.
Thu Thủy dọc đường đi không ngừng nói, yết hầu cũng có chút khát, liền theo nàng ta tiến vào, nữ tử kia ngồi xuống xong, uống một ngụm trà, cười nói: "Thấy cô nương không quen thuộc kinh thành, chỉ sợ cũng không biết trà lâu này nổi tiếng nhất là cái gì rồi?"
"Không biết, ngươi nói cho ta nghe thử đi." Thu Thủy ôm chén trà uống một hớp lớn, động tác thô lỗ này khiến nữ tử kia thầm nhíu mày, rất nhanh liền thay bằng khuôn mặt tươi cười, trêu ghẹo nói: "Ta biết ngay mà, ta đây sẽ nói cho ngươi biết, nơi này nổi tiếng nhất là trà cao**(bánh trà xanh), ai tới nơi này đều phải nếm thử một hộp đó."
Thu Thủy nghe thấy có đồ ăn ngon, nhất thời nước miếng chảy ra, lập tức gọi một hộp, sau khi ăn vào, quả nhiên cảm thấy cả miệng ngập hương trà, tán thưởng nói: "Thật sự không tệ, không nghĩ tới trà cao mà cũng có thể ăn ngon như vậy."
"Ngươi đã thích ăn, vậy thì để cảm tạ ngươi hôm nay đã theo ta dạo phố, ta liền mua một hộp tặng cho ngươi đem về nhà, cũng có thể để cho người nhà của ngươi ăn thử." Cô gái mỉm cười nói.
Thu Thủy nhìn hộp trà cao kia, kỳ thật nàng ta ăn đã no, nhưng vẫn cười tủm tỉm gật đầu nói: "Cũng được, ta còn có thể mang về cho tỷ tỷ ăn."
Cô gái kia nghe thấy nàng nhắc tới tỷ tỷ, trong mắt xẹt qua một tia tính kế, cười đứng dậy đi đến trước quầy, lúc trở về xách theo một hộp trà cao đưa cho Thu Thủy, nói mình còn có chuyện phải đi trước.
Sau khi Thu di nương và Ngự Phượng Đàn đi tìm hơn phân nửa con phố, rốt cục cũng nhìn thấy một nữ tử có dáng vẻ giống Thu Thủy, đi lên trước nhìn thì đã xác nhận nàng ta chính là Thu Thủy.
Ngự Phượng Đàn nhìn Thu Thủy cùng Thu di nương nói chuyện, khóe mắt vừa động, nhìn lướt qua bóng đen nơi góc tường, có người vẫn đang theo dõi bọn họ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm người nọ, vội nói "Nếu tìm được rồi, vậy các ngươi trở về đi thôi, ta đi trước!"
Vừa dứt lời, người đã bước đi, Thu di nương không biết hắn tại sao lại đột nhiên vội vội vàng vàng như vậy, nhưng người ta cùng mình đi tìm người đã là nể mặt lắm rồi, nàng ta cũng không thể nói cái gì, nhưng Thu Thủy nhìn Ngự Phượng Đàn, vô cùng nuối tiếc nói: "Ôi chao, ôi chao, tại sao lại đi rồi?"
"Muội vừa rồi chạy đi đâu vậy hả? Hại ta đi tìm thật cực khổ?!" Thu di nương lo lắng hãi hùng cả nửa ngày, nhìn thấy Thu Thủy vẻ mặt tươi cười ngây ngốc, một chút cảm giác tội lỗi cũng không có.
Thu Thủy nở nụ cười, trên mặt lộ ra thái độ rất vui mừng: "Vừa rồi các người đang nói chuyện, cảm thấy nhàm chán nên chạy ra ngoài chơi, muội còn quen được một người bạn nữa đó!"
"Bạn? Bạn gì?" Thu di nương thấy muội muội không bị gì, thế này mới yên tâm, nghe thấy nàng ta nhắc tới bằng hữu, đáy mắt mang theo nghi hoặc hỏi.
"Không biết, là một cô nương, nàng ta cũng đang đi dạo phố giống muội, lại cùng nhìn trúng một vật với muội, người cũng không tệ nên chúng ta liền hàn huyên." Từ khi Thu Thủy đến Thiên Việt, cũng chỉ quen biết một mình Thu di nương, bởi vì thân phận thấp kém của nàng ta, cùng những nha hoàn khác cũng chơi không quen, mà Thu di nương rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ, hai người tuổi tác cũng cách nhau xa nên có chút tịch mịch, thật khó khăn mới gặp được người cùng lứa với mình nên rất hưng phấn.
Nhưng trong mắt Thu di nương có chút không tin: "Vậy người bạn của muội đâu, người đi đâu rồi?”
"Nàng ấy đi rồi a, nàng ấy nói mình cũng là nha hoàn, lén ra ngoài chơi, chúng ta mới vừa tách ra thôi." Thu Thủy đại khái là đã dạo chơi mệt, cũng không nhìn lung tung như lúc đầu, theo Thu di nương đi về phía cổng đường lớn.
"Vậy muội có biết nàng ta tên gọi là gì không?" Thu di nương thì lại cẩn thận, từng câu từng câu mà hỏi, nhưng Thu Thủy không được nhẫn nại, phủi tay nói: "Muội không biết a, chỉ là cùng nhìn trúng một món đồ, rồi đứng ở cửa tiệm hàn huyên vài câu, đi dạo mấy tiệm khác, chẳng lẽ tỷ muốn muội đem 18 đời tổ tông nhà người ta ra hỏi sao?"
Thu di nương thấy muội muội giận dỗi, cũng hiểu cô muội muội này luôn suy nghĩ rất đơn giản, như vậy, hẳn là sẽ không nói dối mình, chắc đây đúng thật là cá nước tương phùng, vài bước liền đuổi sát, thanh âm mềm mại nói: "Được rồi, tỷ tỷ vì lo lắng cho muội, nên mới hỏi thêm vài câu, muội lại không có kiên nhẫn rồi."
Thu Thủy bĩu môi, nhìn Thu di nương liếc mắt một cái, đem cái hộp nhỏ đang cầm trong tay đưa cho nàng: "Được rồi, biết tỷ quan tâm muội, đây là vừa rồi muội đi dạo phố mua cho tỷ ăn."
"Đây là cái gì?" Thu di nương nhận cái hộp nhỏ muội muội đưa, họa tiết rất tinh mỹ, thoang thoảng ngửi thấy mùi điểm tâm.
"Muội đến trà lâu uống trà, thấy trà cao này ăn thật ngon, liền mua một hộp về cho tỷ, tỷ ăn thử xem có không ngon?" Về sau còn phải nhờ cậy vào tỷ tỷ, vừa rồi chọc tỷ tỷ tức giận, vẫn nên lấy lòng một chút.
Thu di nương thấy muội muội đi dạo phố, ăn được đồ ăn ngon còn nhớ mua cho mình, trong lòng thấy thương nàng cũng không uổng phí, cầm lấy một khối đặt vào trong miệng, quay đầu nói với Thu Thủy: "Không tệ, đúng là ăn rất ngon."
"Đương nhiên a, đồ muội mang về mà." Thu Thủy cười, dựa sát vào Thu di nương đang đi phía trước.
Cửa sổ nhỏ của một trà lâu ở xa xa chậm rãi đóng lại, cô gái vừa rồi ở đường Đông xảo ngộ với Thu Thủy lúc này đang đứng bên cạnh một nữ tử, rót một chén trà cho nàng ta, lại cười nói: "Tiểu thư, nô tỳ đã nói nàng ta là đứa ngốc, quả thực không có chút cảnh giác, lập tức liền nhận hộp trà cao kia."
Bóng hình nữ tử được gọi là tiểu thư kia diệu hoặc mà tinh tế, một nửa mái tóc đen mượt được cột cao như đuôi ngựa, đôi mắt long lanh ánh nước trên khuôn mặt ôn nhu lại như do độc xà thẩm thấu mà thành, độc ý tràn ngập như tỏa ra từ trong xương, nhẹ nhàng phát ra một âm điệu:
"Hừm."