Vân Khanh xốc màn xe lên đưa mắt ra bên ngoài, nhìn về phía tiệm bán mỹ phẩm nằm trên đường hướng ra cửa nam thành Dương Châu, lúc này đã dựng lên chướng ngại vật, đám người mặc trang phục quan binh đang kiểm tra từng chiếc xe ngựa đi qua.
Xem ra quan binh đang kiểm tra gắt gao từng người một, mặc kệ bên trong có phải là nữ quyến hay không, đều phải xốc lên xem xét một phen, hiển nhiên muốn tìm cho được tên trọng phạm.
"Ngươi lại đem phiền phức tới cho ta." Vân Khanh buông màn xe, quay đầu nhìn nam nhân mang mặt nạ bạc vẫn như cũ thản nhiên nằm trong xe, trong giọng nói lãnh ý nhàn nhạt.
Nam nhân mặt nạ bạc cũng xốc lên màn xe gần phía hắn đưa nhìn ra ngoài, híp mắt trầm ngâm một hồi rồi nói: "Hắn thật đúng là không biết xấu hổ, lại dám phong tỏa cổng thành để tìm ta."
Nam nhân mặt nạ bạc dường như đang tự nói một mình, Vân Khanh loáng thoáng nghe được một chút nội dung trong đó, xem ra đám quan binh kia thật sự vì hắn mà tới, người này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?
Trong lúc nàng trầm tư suy nghĩ, nam nhân mặt nạ bạc quay đầu nói với nàng: "Nói xe ngựa quay đầu lại, chuyển hướng sang con đường khác, chỉ cần không đi về bên kia, sẽ không có chuyện gì."
Vân Khanh suy nghĩ, xác thực cũng chỉ có như thế, may mắn là tính tình Lão Hải cẩn thận, cách nơi dựng rào cản một trăm thước liền ngừng lại, cũng có đường sống để quay lại, vì thế vội vàng nói: "Lão Hải, đi xuyên qua ngõ nhỏ phía bên trái kia đi."
Lão Hải vẫn đang chờ Vân Khanh phân phó, hắn cũng không muốn chạm mặt đám quan binh này, tiểu thư nhà mình nếu bị đám quan binh thô lỗ này xốc màn xe trước mặt dân chúng, thật sự rất khó coi, liền ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị giơ roi.
Đúng lúc này, nam nhân mặt nạ bạc đột nhiên hô: "Không tốt, đã có người nhìn thấy xe ngựa của chúng ta, nếu đột nhiên quay đầu ngược lại dễ dàng bại lộ!"
Vân Khanh tiến lại gần cửa sổ quan sát, xác thực có hai ba quan binh đang cưỡi ngựa về phía này, xem tư thế kia, tựa hồ là đang đánh giá xe ngựa của nàng, đang suy xét có muốn tiến lại kiểm tra hay không rồi.
Nàng lập tức xoay lại đây nói: "Nếu không đi, bọn họ sẽ lại đây kiểm tra."
"Bọn họ muốn lại đây." Nam nhân mặt nạ bạc thả tay buông màn xe xuống, trong đôi mắt chứa hàn ý dày đặc, Vân Khanh biết cỗ hàn ý này không phải đối với nàng, mà là đối với đám người bên ngoài kia.
"Lão Hải, đừng đi, đem xe dừng ở ven đường đi!" Vân Khanh đưa ra phán đoán, theo tình huống hiện tại, nếu rời đi sẽ làm cho những người đó càng thêm nghi ngờ, không bằng ngừng ở bên cạnh, hào phóng tự nhiên một chút.
Vân Khanh nhanh chóng đảo mắt nhìn nội thất bài trí bên trong xe ngựa, xe ngựa rộng lớn ở giữa chỉ đặt một cái bàn trà, hai bên là nhuyễn tháp, bốn phía đều được gấm vóc vây quanh, trong lò tản ra mùi hương nhàn nhạt, trong một góc nhỏ đặt mấy quyển sách vừa mới mua, căn bản không có chỗ để ẩn thân.
"Ngươi nhanh chạy ra ngoài đi!" Vân Khanh chuyển mắt về phía nam nhân mặt nạ bạc, hai tròng mắt lộ ra sát ý chợt lóe rồi biến mất, nếu như điều tra được trong xe ngựa của mình có thích khách, ngược lại nàng cũng sẽ bị liên lụy.
Nam nhân mặt nạ bạc nhìn đôi mắt của nàng, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ, trừ bỏ người Thẩm gia, đại khái những người khác trong mắt nàng cũng không có gì khác nhau, bất quá hiện tại cũng không phải lúc bi xuân thương thu, hắn lắc đầu nói: "Đi không được, một người từ bên trong thoát ra, bọn họ sao lại nhìn không thấy!"
Vân Khanh đáy lòng gấp gáp, những trong đầu cũng không rối loạn, nàng nhìn thoáng qua Lưu Thúy nằm ở một bên tựa như đang ngủ say, nôn nóng nói: "Ngươi mau giải huyệt đạo cho nàng."
Vốn nam nhân mặt nạ bạc cảm thấy nếu giải huyệt đạo cho nha hoàn kia, không chừng sẽ rước lấy nguy hiểm, nhưng nhìn đôi mắt của Vân Khanh, nét mặt lạnh lùng cùng kiên định, hắn không nói thêm câu nào nữa, thời gian không nhiều lắm, không thể thong thả như vừa rồi ngươi một câu ta một câu.
Ngón tay ở trên người Lưu Thúy điểm vài chỗ, nàng lập tức mê mang tỉnh lại, đầu tiên mở mắt ra, lập tức ngồi bật dậy, xem xét Vân Khanh còn bên người hay không, sau khi nhìn đến Vân Khanh, vừa muốn mở miệng, lại thấy được nam nhân mang mặt nạ bạc làm cho mình hôn mê vẫn còn ở đây, muốn mở miệng hỏi ra nghi vấn, nhưng lại cảm thấy không khí trong toa xe có chút không đúng, liền nhịn xuống, quay về phía Vân Khanh hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ."
"Ta không sao, bên ngoài có quan binh muốn tới điều tra hắn."
"Hiện tại làm sao bây giờ?" Lưu Thúy sau khi tỉnh lại, vẫn như cũ bình tĩnh, rất nhanh an vị đến bên cạnh Vân Khanh, nhẹ giọng hỏi. Nhìn thấy Vân Khanh bình yên vô sự nàng liền không hỏi nhiều nữa, trước mắt còn có chuyện cần giải quyết, nếu để quan binh phát hiện tên nam nhân mang mặt nạ bạc kia ở bên trong xe ngựa, vậy thì khuê danh của tiểu thư sẽ xong đời.
"Ta phải ẩn mình trong xe ngựa thôi!" Nam nhân mặt nạ bạc nghe tiếng vó ngựa vang lên càng lúc càng gần, thực hiển nhiên là đám người kia đang giục ngựa về phía này, chúng muốn kiểm tra xe ngựa.
"Hiện tại cũng không có biện pháp khác." Vân Khanh nhìn toa xe có chút đơn sơ của mình, ngón tay gõ nhẹ trên bàn trà, chỉ hy vọng rằng sẽ không xảy ra sơ sót gì.
Nàng ngửi thấy trong xe có mùi máu tươi nhàn nhạt, tuy rằng trên đường đi đã nhạt đi không ít, nhưng nếu lúc này xốc màn xe lên, vẫn có thể ngửi thấy, lập tức phân phó nói: "Lưu Thúy, đem mùi hương trong lò, đổi thành bách hoa trầm thủy mộc."
Nếu để cho người khác nghe được mùi máu tươi, vậy thế nào cũng sẽ làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ, điểm này không thể lơ là.
"Dạ." Lưu Thúy tuy rằng vừa tỉnh lại, đối với những chuyện vừa mới xảy ra cũng không mấy rõ ràng, nhưng nàng đi theo Vân Khanh mấy năm nay, đã dưỡng thành thói quen phục tùng, từ trong tâm khảm vẫn tín nhiệm Vân Khanh, lúc này thấy khuôn mặt tiểu thư trấn định, không chút hoang mang, còn có thể chỉ huy nàng đổi hương, lại càng tin phục.
Bên ngoài tiếng vó ngựa dần dần tới gần, lập tức nghe thấy một giọng nam truyền đến: "Bên trong xe là người nào của Thẩm phủ?"
Bốn đỉnh xe ngựa của Thẩm gia trạm khắc hình con cá bọc vải gấm sa tanh, cho nên phàm là người có điểm kiến thức, đều có thể nhận ra, xe ngựa này là của Thẩm phủ.
Lão Hải có kinh nghiệm giao tiếp với quan phủ, liền phối hợp đáp lời: "Là tiểu thư trong phủ, xin hỏi quan gia có chuyện gì?"
Giọng nam kia trung khí mười phần nói: "Tứ hoàng tử gặp chuyện, nay quan phủ đang phụng mệnh tróc nã thích khách, vì phòng ngừa thích khách trốn trên xe ngựa chạy ra ngoài thành, làm phiền Thẩm tiểu thư phối hợp với quan phủ điều tra."
Lão Hải tới gần xe ngựa, truyền đạt lại lời vừa rồi với Vân Khanh, cũng hỏi: "Tiểu thư, có để cho bọn họ kiểm tra hay không?"
"Nếu quan phủ muốn truy bắt thích khách, Thẩm phủ chúng ta nhất định sẽ phối hợp." Tiếng nói êm tai dễ nghe của thiếu nữ từ trong xe phát ra, Vân Khanh đưa tay, màn xe ngựa được xốc lên, thấp thoáng nhìn thấy được nửa khuôn mặt của nàng.
Ba con ngựa con lớn đang đứng chắn trước xe ngựa, một toán lính khác vây quanh xe ngựa ở giữa. Trước mặt là một nam nhân mặc trang phục hoàng tử màu tím, hàng mày rậm kết hợp với đôi mắt chim ưng, ngũ quan thâm thúy cương ngạnh, chính là tứ hoàng tử Ngự Thần Hiên.
Mới vừa rồi Ngự Thần Hiên đang đứng tại rào cản dựng đằng kia kiểm tra một chiếc xe ngựa, vừa cho thông qua, thời điểm hắn quay đầu nhìn sang phía bên này, phát hiện một chiếc xe ngựa ngừng cách đó không xa, kỳ thật việc này cũng không có gì kỳ quái, xe ngựa dừng lại rất đỗi bình thường, nhưng hắn phát hiện xe ngựa này, là của Thẩm phủ.
Nhớ tới việc sau khi phụ hoàng vào ở trong Thẩm phủ, hai lần liên tiếp nảy sinh bất mãn với hắn, trong lòng hắn càng xem Thẩm phủ không vừa mắt, mỗi một chiếc xe ngựa hắn cũng không buông tha, nên mang theo hai phó binh lại đây, muốn điều tra chiếc xe ngựa này.
Ai ngờ, ngồi trong đó tọa đúng là tiểu thư Thẩm phủ - Thẩm Vân Khanh, nhất thời chân mày nhíu chặt, biểu tình càng thêm âm trầm.
Vân Khanh đưa mắt nhìn hắn sau khi trông thấy nàng, một màn hắn nhíu mày khóe miệng có chút trầm xuống nàng đều thấy được, khuôn mặt vẫn như trước mỉm cười ngẩng đầu nhìn nam nhân xuất hiện trước mặt: "Dân nữ gặp qua tứ hoàng tử."
Ngự Thần Hiên không nói gì, ngược lại một vị phó binh bên cạnh hắn lên tiếng: "Sao lại để cho tiểu thư đích thân vén rèm, nha hoàn của ngài đâu?" Tiểu thư khuê các thời điểm xuống xe ngựa hoặc là cùng người ngoài nói chuyện, đều sẽ có nha hoàn truyền lời, hành động này của Vân Khanh xác thực có chút không ổn.
"Quan gia nói đúng, thế nhưng thực không khéo, hôm nay nha hoàn của ta thân thể không được tốt, say xe đang nằm ở bên trong." Vân Khanh trả lời.
"say xe? Khéo như vậy, một đứa nha hoàn vậy mà còn yếu ớt hơn so với một vị tiểu thư như ngài, làm phiền Thẩm tiểu thư phối hợp mở toa xe ra, để cho ti chức kiểm tra một chút." Phó binh hiển nhiên đối với lời nói của Vân Khanh nổi lên lòng nghi ngờ, ngữ khí cường ngạnh lên.
"Điều tra thì không thành vấn đề." Vân Khanh nói xong, vén rèm lên đứng dậy, Lão Hải chạy nhanh tới lấy ra một cái ghế nhỏ, để nàng đạp lên ghế rồi bước xuống: "Cũng xin làm phiền quan gia không quấy rầy tới nha hoàn của ta, nàng đang không thoải mái."
"Hừ!" Tên phó binh kia lập tức nhảy xuống, giơ tay vén rèm lên, bên trong xe ngựa rộng rãi được phơi bày ra trước mắt mọi người.
Ngự Thần Hiên hai tròng mắt như chim ưng, đảo qua những vị trí nhỏ nhất, giá sách, bốn vách tường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đang ngủ bên trong xe ngựa, cái chăn, được phủ từ đầu đến chân một người, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng lạnh.
"Tứ hoàng tử, không có phát hiện bóng dáng thích khách." Tên phó binh nhìn một vòng, bẩm báo.
"Xốc chăn của người kia lên, để cho nàng lộ mặt ra cho ta xem." Ngự Thần Hiên giơ tay chỉ cái chăn, tên phó binh muốn tiến lên, Vân Khanh bước nhanh về phía trước, đứng bên cạnh xe ngựa nói: "Việc này e rằng không tốt cho lắm, nàng tuy rằng chỉ là một nha hoàn, nhưng vẫn là cô nương chưa xuất giá, nếu mở chăn ra sẽ tổn hại danh dự của nàng."
"Chỉ là mở chăn ra nhìn mà thôi, nàng ta chôn ở trong chăn, ngươi cũng nhìn không rõ mặt của nàng, vạn nhất nha hoàn của ngươi kỳ thật đã bị thích khách thay đổi, kia chẳng phải là giúp cho hắn ta thoát khỏi mắt của bổn hoàng tử sao?" Ngự Thần Hiên sắc mặt lạnh lùng mở miệng, đôi mắt chim ưng nhìn Vân Khanh, tựa hồ muốn xuyên thấu qua cái nhìn đó mà thấy rõ con người nàng, đồng thời nó cũng đang ẩn chứa lửa giận hừng hực.
Lão Hải nhìn thấy trong lòng âm thầm rét run, lén đưa mắt về phía tiểu thư nhà mình, nàng vẫn mang nụ cười ôn nhu như cũ, bộ dáng không có một chút hoảng sợ, nếu là vị tiểu thư khác, có lẽ đã bị dọa cho khóc nấc từ lâu.
"Dân nữ vẫn như cũ cảm thấy không ổn, nàng tuy rằng chỉ là một nha hoàn, nhưng nằm ở bên trong, trang phục không chỉnh tề, nếu để cho nam tử khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?" Vân Khanh ngẩng đầu nhìn nam tử cao ngạo ngồi trên lưng ngựa, gió mùa đông se lạnh thổi qua hai má nàng, làm cho da mặt nàng càng thêm trắng mịn như ngọc, tùy thời đều có thể chảy ra nước, đôi phượng mâu kia trong khung cảnh ráng chiều mờ tối, càng thêm sáng lấp lánh, dường như thắp sáng tất cả mọi thứ xung quanh nàng.
Ngự Thần Hiên nhìn người thiếu nữ trước mắt, chỉ là một đứa nha hoàn mà thôi, đáng giá để nàng quan tâm đặt hết tình cảm vào sao? Ở trong lòng hắn, vốn không hiểu được tình cảm giữa Vân Khanh và Lưu Thúy, dù cho nha hoàn ấy tốt đến mấy, cũng chỉ là đứa nha hoàn, chủ nhân bảo ngươi chết, thì ngươi phải chết, hắn là hoàng tử, một tên thích khách dám ám sát hắn so với một đứa nha hoàn thì tính là cái gì.
Nhưng cố tình khi nhìn đến cô nương hai tròng mắt cố chấp cùng kiên cường đứng chắn trước xe ngựa, hắn liền nghĩ đến ngày ấy bộ dáng nàng liều mình chắn tene, hắn nhìn không thấu người này, làm sao có thể một chút cố kỵ cũng không có lao ra chắn tên cho người khác, theo quan sát của hắn, hắn hiểu rõ nàng là một người cơ trí, bình tĩnh.
"Không ai biết được." Ngự Thần Hiên thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mở miệng.
Vân Khanh cũng là sửng sốt, nghe ý tứ của hắn, là sẽ không để cho những người khác biết chuyện Lưu Thúy bị xốc chăn lên, xem cách vị tứ hoàng tử này làm việc, thủ đoạn thật nhiều a, ngay cả khi nói như vậy đều có thể đáp ứng nàng.
Có được lời hứa hẹn của tứ hoàng tử, nếu lại ngăn cản liền có vẻ thái quá, Vân Khanh gật gật đầu: "Ta đi kêu nàng, các ngươi không cần đi lên." Nói xong, liền nắm lấy áo choàng, lên xe ngựa, đến trên xe, nhẹ giọng hô: "Lưu Thúy, Lưu Thúy, tỉnh dậy."
Sau khi gọi vài tiếng, nha hoàn đang hôn mê rốt cục cũng ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một tiếng: "Tiểu thư, về đến phủ rồi sao?"
Khuôn mặt tròn tròn lộ ra rơi vào mắt những người ở đây, tuy rằng tóc tai có chút tán loạn, y phục cũng hơi hỗn độn, nhưng ai cũng đều thấy được, đây là một vị tiểu cô nương, mà không phải nam tử.
"Tứ hoàng tử, thật là nữ nhân." Phó binh hồi báo nói.
Ngự Thần Hiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Lưu Thúy hồi lâu, hắn cũng biết nha hoàn này, Thẩm Vân Khanh tham dự yến hội, mỗi lần đều mang theo nha hoàn này, thực hiển nhiên là nha hoàn thân cận bên người nàng, hắn chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của Vân Khanh, nàng đang đỡ nha hoàn nằm xuống lại, sau đó đi xuống xe ngựa nói: "Tứ hoàng tử đã xác định rồi chứ? Thích khách cũng không ở trong xe của ta."
"Đi thôi." Ngự Thần Hiên đôi mắt lạnh như băng đảo qua xe ngựa, ra lệnh một tiếng, chuẩn bị mang theo đám quan binh quay lại khu vực kiểm tra đằng kia.
Vân Khanh đứng yên tại chỗ, đáy lòng thầm thở phào một hơi, đang chuẩn bị xoay người lên xe, vừa mới nhấc chân, phía sau lại truyền đến giọng nói lạnh như băng: "Đợi chút!"
Phát hiện ra cái gì sao?
Vân Khanh trong lòng căng thẳng, sắc mặt tự nhiên xoay người lại, khóe miệng mang theo ý cười, lại thêm vài phần hàn ý thản nhiên: "Tứ hoàng tử còn có chuyện gì?"
"Bổn hoàng tử vừa sực nhớ ra, vừa rồi chỉ soát toa xe, còn chỗ cất đồ vẫn chưa soát!" Tứ hoàng tử một tay lôi kéo dây cương, quay đầu ngựa lại tiếp tục ra lệnh cho hai tên phó binh: "Đi, cẩn thận kiểm tra chỗ để đồ!"
Hắn tuy nói với phó binh, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khanh, muốn từ trên mặt nàng nhìn ra một chút manh mối.
Vừa rồi hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao nha hoàn kia lại trùng hợp sinh bệnh như vậy, sinh bệnh thì làm sao có thể đi ra cửa với tiểu thư, Thẩm Vân Khanh dường như đang đánh lạc hướng sự chú ý của bọn họ tập trung vào toa xe mà bỏ quên mất chỗ chứa đồ.
Một người khi đã qua một lần điều tra thất bại, sẽ nghĩ rằng thứ mình muốn tìm chắc chắn không có trong này, nhưng hắn hôm nay, thiếu chút nữa đã bị loại tâm lý này che mắt, may mà hắn sớm phát hiện ra!
Thế nhưng, ở trên mặt Vân Khanh, hắn thủy chung không hề phát hiện ra bất cứ thần sắc khác thường nào, dung nhan kia vẫn xinh đẹp như mẫu đơn, từ đầu đến cuối đều thản nhiên nở nụ cười, cùng với một đôi mắt sâu như đáy vực.
Vân Khanh tay giấu dưới áo choàng, âm thầm buộc chặt, nhìn vị hoàng tử đăng cơ ở kiếp trước này, trong đôi mắt phát ra lãnh ý, quả nhiên là người từ trong tranh đấu đi lên đế vị, không phải dễ dàng qua mặt được hắn.
Nàng siết chặt nắm tay, cố gắng bình tĩnh trấn định đối diện hắn, mặc kệ nàng có bao nhiêu kiên cường, cùng một vị hoàng tử giằng co như vậy, vẫn cần dũng khí cùng tâm lực rất lớn.
Phó binh phái người ở sau thùng xe lục soát, sau đó bẩm báo nói: "Tứ hoàng tử, phía sau toa xe cũng không phát hiện ra tung tích thích khách."
Nghe vậy, Ngự Thần Hiên hơi nhíu mi, quay đầu hỏi: "Đã xem xét kỹ chưa?"
"Bẩm tứ hoàng tử, vi thần đã cẩn thận kiểm quá, quả thật không có người." Phó binh đã tự mình kiểm tra một lần, dù sao cũng là ám sát thích khách hoàng tử, nếu dễ dàng buông tha, hắn cũng không được yên thân.
Ngự Thần Hiên nhìn xuống thiếu nữ bình tĩnh trấn định đến lạ thường, hắn có một loại cảm giác, thích khách đã trốn trong xe ngựa của nàng, nhưng xe ngựa chỉ có không gian như thế, trong xe cũng không có, thùng xe bên dưới cũng không có, toa xe thì hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy tất cả, lại không có gì.
Chẳng lẽ trực giác của hắn sai?
Lúc này đây, tứ hoàng tử ngay cả hai chữ "Đi thôi" đều không nói, lạnh lùng nhìn quét qua Vân Khanh, lôi kéo ngựa, quay đầu rời đi, hắn vừa rời đi, hai tên phó binh cũng lập tức lên ngựa, một đội binh lính đi theo phía sau.
Mà Vân Khanh đợi cho bọn họ đi cách được một khoảng xa, mới lên xe ngựa, một tay kéo rèm cửa xuống, trong lòng nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống đệm, bưng nước trà trên bàn lên, uống một hớp lớn.
"Tiểu thư, vừa rồi muốn hù chết nô tỳ." Lúc màn xe vừa buông xuống, Lưu Thúy liền chui ra từ trong chăn, lô ra khuôn mặt tròn tròn sợ tới mức tái nhợt, giọng nói vẫn còn hơi run run, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.
"Không có việc gì, không lục soát thì tốt rồi." Vân Khanh đặt chén trà xuống, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, thấy những người đó đã đi xa, không có dấu hiệu quay trở lại, mới thở phào một tiếng, hai bàn tay nắm chặt mới buông lỏng thả ra, lại cảm giác lòng bàn tay hơi nhói đau, giơ lên xem, nguyên lai lòng bàn tay bị nàng khẩn trương nắm chặt ấn vào vài dấu móng tay, có thể thấy được vừa rồi nàng có bao nhiêu sao khẩn trương.
Ngự Thần Hiên quả thật là một người lợi hại, nàng vừa rồi cố ý bảo Lưu Thúy đóng giả bị bệnh, muốn đem toàn bộ lực chú ý của những người này dẫn vào trong xe, dù sao chỉ là một nha hoàn bất ngờ ngã bệnh, giấu ở trong chăn, lại không chịu lộ mặt ra, thấy thế nào cũng đều có điểm khả nghi, hơn nữa nàng vừa rồi viện đủ lý do ngăn chặn, mặc cho ai đều cũng cảm thấy giấu đầu hở đuôi.
Người bình thường có lẽ khi nhìn thấy người dưới chăn là Lưu Thúy, sẽ cảm thấy thích khách thật sự không có trên xư ngựa, nhưng cố tình tứ hoàng tử hắn không như vậy, hắn thế mà lại có thể nghĩ đến chỗ cất đồ bên dưới xa ngựa cũng có thể giấu người, việc này nói lên hắn là một người tâm kế rất sâu, nếu mọi việc bị hắn phát hiện, chỉ sợ cùng nàng tráng không khỏi quan hệ, hết thảy đều sẽ diễn ra theo chiều hướn xấu.
Cũng may nam nhân mặt nạ bạc từng đề nghị, lại cảm thấy xe ngựa là chỗ rất dễ khiến người khác chú ý, không thể ẩn thân, thay đổi một chỗ khác, nếu không, hôm nay chắc chắn sẽ bị người tóm gọn.
Chính là nam nhân mặt nạ bạc kia có thể nghĩ đến ra chỗ ẩn mình thích hợp tới như vậy, thật sự là một người nhanh trí, bất quá hắn cũng đem lại phiền phức lớn như thế cho nàng, làm nàng sợ tới mức lạnh cả người, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, người này không thu phục không được.
Nhớ tới vừa rồi ánh mắt Ngự Thần Hiên nhìn nàng, bên trong tựa hồ hàm chứa tức giận, đối mặt với loại này ánh mắt, trong lòng Vân Khanh hơi nghi ngờ, đời này, nàng tựa hồ chưa từng chọc tới tứ hoàng tử, vì sao hắn lại tức giận nàng như vậy, nàng đã đắc tội hắn khi nào. Đời này nàng không hề giẫm lên vết xe đổ, nàng đã cố gắng tránh đi xung đột trực diện với hắn.
Bất quá, e rằng nàng không biết vì sao, nam nhân mặt nạ bạc đi ám sát tứ hoàng tử, còn hiểu biết rất rõ về tứ hoàng tử, chẳng lẽ hắn biết?
Vì thế Vân Khanh lạnh giọng khinh hô: "Ngươi xuất hiện đi!"